Biết rõ Lê Hoan muốn dụ mình nói ra sự thật, Tô Trân cũng không ngu đến mức tự khai ra như vậy.
Chỉ là, khi liếc thấy Giang Trạm đang đi đến từ xa, cô ta bất ngờ bước lên nắm lấy tay Lê Hoan, giọng nói mềm mại, yếu đuối vang lên: “Lê Hoan, tha cho tớ đi… Lần trước cậu chưa đầu độc chết tớ, lần này lại cho tớ ra ngoài, tớ không thể cứ tha thứ cho cậu hết lần này đến lần khác được. Cậu không thể dừng lại sao?”
“Cô biết mình đang nói gì không?” Lê Hoan lạnh nhạt nhìn cô ta diễn trò, cảm thấy buồn nôn.
“Tớ đương nhiên biết. Cậu vẫn muốn hại tớ đúng không? Nếu vậy thì tớ có thể rời đi, rời khỏi ngôi trường này. Cậu muốn tớ làm gì, tớ cũng sẽ làm. Nhưng tớ đi rồi, cậu có thể dừng việc làm những chuyện độc ác như vậy lại không? Chỉ cần là người cậu không thích, cậu đều muốn lấy mạng họ. Lê Hoan, đừng tiếp tục sai lầm nữa, tha cho tớ chính là tha cho cậu đấy.”
Tô Trân diễn vô cùng xúc động, tiếc là diễn xuất quá tệ.
Lê Hoan thậm chí không buồn phối hợp, nhưng… lại có người tin.
“Lê Hoan, lại đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT