Tối hôm đó không ai quay lại phòng bao nữa, Tô Trân có chút thất vọng, nhưng cũng thấy nghi hoặc — vì sao Lê Hoan và Giang Trạm cùng lúc rời đi rồi đều biến mất, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có?
Về đến ký túc xá, Lê Hoan đã ngủ rồi.
Còn Tuyết Lê thì kéo cô ta lại thì thầm than phiền:
“Tớ cảm thấy Lê Hoan và Giang Trạm vẫn chưa dứt khoát đâu. Rõ ràng là đã chia tay rồi mà cứ mắt đưa mày liếc. Tối nay tớ thấy Giang Trạm chăm chú nghe cô ấy hát lắm, cậu hát thì cậu ấy lại như hồn bay phách lạc, đến cả song ca cũng từ chối.”
“Chắc cậu nghĩ nhiều thôi, Giang Trạm chẳng qua không thích hát mà.”
Tô Trân không muốn nghĩ ngợi lung tung. Cô ta sợ nếu nghĩ nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến việc học.
Tuyết Lê cũng không nói thêm nữa. Nhưng đêm đó, Tô Trân lại trằn trọc khó ngủ. Rõ ràng cô ta đã cố dặn lòng đừng suy nghĩ, vậy mà chỉ cần liếc thấy Lê Hoan đang ngủ say, lòng cô ta lại nhói đau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play