Mặt mũi của Thẩm Thời Cẩn tối sầm lại — sao lại chửi cậu ta trước mặt bao người thế chứ, cậu ta không cần sĩ diện chắc?
Chỉ là kể cho Tô Trân nghe chuyện Giang Trạm anh hùng cứu mỹ nhân thôi mà, không hiểu Giang Trạm giấu giấu giếm giếm cái gì nữa.
Lúc này, mấy cô gái ở bàn đó vừa ăn sáng xong thì đứng dậy rời đi, Thẩm Thời Cẩn mới nhìn thấy Lê Hoan — mẹ nó, bạn gái cũ của Trạm ca cũng có mặt?!
Lúc lướt ngang qua, người đi cuối là Tô Trân vẫn liếc nhìn Giang Trạm một cái, giọng nhỏ như muỗi kêu khẽ khàng: “Chuyện tối qua… cảm ơn cậu, Giang Trạm.”
Trời mới biết cô ta đã phải lấy bao nhiêu can đảm để mở lời. Bây giờ mới biết tên hắn, nên câu cảm ơn này là điều nên làm.
“Không cần.” Giang Trạm đáp lại rất nhanh, nhưng mí mắt cũng không thèm nhấc lên.
Đừng nói là không nhìn Lê Hoan, ngay cả cô bé ngoan ngoãn trước mặt như Tô Trân hắn cũng chẳng buồn liếc qua. Ngay cả Thẩm Thời Cẩn là anh em thân thiết cũng không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play