Chuyện nhỏ đó nhanh chóng bị Lê Hoan ném ra sau đầu. Cô cùng Mạc Lị quay về khu nhà cao cấp Ngự Thủy Uyển, lúc đó mới bốn giờ chiều.
Lê Hoan đang ngâm mình trong bồn tắm hoa hồng thơm ngát trong phòng tắm riêng.
Nghĩ đến việc sau khi xuất viện hôm nay, Lục Tự đã hôn cô, cô cảm thấy rất có thể chuyện đó sẽ phát triển thêm một bước nữa. Cô hồi tưởng lại kỹ thuật hôn của hắn trong xe lúc trưa.
Lê Hoan dùng đầu ngón tay lười nhác khều cánh hoa, bật cười.
“Chút nào cũng không giống gà con non nớt. Bạch Lê, chắc chắn Lục Tự vẫn còn là trai tân sao?”
Bạch Lê đang gặm kẹo mút, ngậm ngùi lẩm bẩm, “Xin ký chủ cứ yên tâm tiếp tục nhiệm vụ. Theo kịch bản, hai người là đôi tân nam tân nữ 1V1, đều IQ cao, chỉ cần nhìn qua là có thể thực hành.”
Lê Hoan khựng lại một chút, vừa nghịch cánh hoa vừa suy ngẫm: “Ý ngươi là, Lục Tự cũng sẽ xem loại phim… người lớn đó hả?”
“Hắn là biến thái, nhưng cũng là một nam nhân đầy đủ chức năng.”
Bạch Lê nhìn vẻ mặt hơi ửng đỏ của cô, biết ngay vị ký chủ đầu óc đen tối này lại đang suy nghĩ bậy bạ gì rồi—mơ mộng về Lục Tự?
…
Tắm xong bước ra, Lê Hoan chợt nhớ tới điều gì, liền ngồi xuống ghế và gửi đi một tin nhắn thoại qua WeChat.
Tin nhắn dài đúng 3 giây.
“Anh ơi, chỗ lúc trưa anh làm em đau… giờ sưng lên rồi.”
Cô nhìn vào lỗ xỏ khuyên tai bên phải trong gương, quả thật hơi đỏ. Không bao lâu, di động vang lên tiếng thông báo, ảnh đại diện WeChat của Lục Tự chớp nháy, là một bé gái khoảng mười mấy tuổi.
Cô nhíu mày nghĩ: Lục Tự không đến mức là loại biến thái thích trẻ con đấy chứ?
Bạch Lê đúng lúc ho khan một tiếng, nhắc nhở, “Cô không thấy bé gái đó nhìn hơi quen sao?”
Lê Hoan nhìn kỹ, hình như đúng là giống mình đến tám phần.
“Đó là ảnh cô lúc mười tuổi.” Bạch Lê cười để lộ răng nanh nhỏ nhắn, nhắc nhở vị ký chủ phản ứng chậm này.
“…Ồ.”
Đúng là đang định phát huy hình tượng ‘anh trai quốc dân’ tới cùng. Có điều, chẳng lẽ không ai định trao cho hắn giải Ảnh đế Oscar à?
Lê Hoan bật WeChat, nghe đoạn thoại Lục Tự gửi lại, không thể không công nhận giọng anh thật trầm thấp và từ tính. Nếu cô là thiếu nữ mười tám tuổi, chắc đã rung động. Nội dung chỉ là một câu quan tâm (một cách hời hợt) bảo cô nhớ thoa thuốc.
Lê Hoan hờ hững cong môi, liền bấm gửi một câu trả lời:
“Em không thấy rõ, cũng khó bôi thuốc… Đợi anh về thoa giùm em, còn phải xoa xoa cho em nữa nhé~”
Chưa kịp nhận được hồi âm từ Lục Tự, một tin nhắn lạ đột nhiên xuất hiện trong hộp thư WeChat của cô. Cô không nhớ mình từng kết bạn với người này.
Ảnh đại diện là một chữ cái L màu đen viết hoa:
【Dưới chiếc ghế cô đang ngồi có một quả bom cảm ứng trọng lực. Tốt nhất… đừng nghĩ đến chuyện đứng lên.】
Lê Hoan theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong phòng chỉ có một mình cô, hoàn toàn không có khả năng ai thấy được cô đang ngồi trên ghế.
Ngay giây tiếp theo, một tin nhắn khác lại đến:
【Đừng nhìn ra ngoài, cô không thể thấy được tôi. Chúng ta chơi một trò chơi. Nếu cô thắng, tôi sẽ gỡ bom. Nếu cô thua…】
Lê Hoan cảm thấy khả năng cao là hệ thống camera mà Lục Tự cài đặt trong nhà đã bị xâm nhập.
Và với cái ảnh đại diện kia, rõ ràng tên này muốn người ta biết hắn chính là thiên tài hacker L. Xem ra cũng không định che giấu danh tính, chỉ muốn cô tin đây không phải trò đùa dai.
Cô vừa định động vào điện thoại thì tin nhắn thứ ba đã tới:
【Đừng mong người khác tới cứu cô. Khi họ tới nơi, chỉ có thể cùng cô đi chầu Diêm Vương. Vì tôi sẽ lập tức kích hoạt nút bom.】
Ngay sau đó, L gửi đến quy tắc trò chơi: trong ngăn kéo bàn có hai ống tiêm, một ống chứa nước muối sinh lý, một ống chứa axit sulfuric đặc. Cô phải chọn một ống để tiêm vào cơ thể mình, với điều kiện là không được kiểm tra trước. Như vậy cô có 50% cơ hội sống sót.
L còn bổ sung, hắn sẽ theo dõi nhất cử nhất động của cô. Nếu cô giở bất cứ thủ đoạn nào phá vỡ quy tắc trò chơi, bom sẽ lập tức phát nổ.