Lê Hoan quay lại Quốc sư phủ, thì Bạch Đàn đã tỉnh lại.
Nàng đoán, y kỳ thực chưa từng ngủ.
Lặng lẽ ngồi xuống bên bàn đá, nàng rót hai chén trà, một chén đặt trước mặt, một chén đưa cho Bạch Đàn vừa bước đến, giọng trầm thấp như có như không: “Là ngươi đã nói với Huyền Hoàng chuyện Tần Dung Dung hãm hại ta?”
“Nàng cảm thấy khó tin?” Bạch Đàn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, nhận lấy chén trà, đôi mắt sâu thẳm không đáy.
“Ừm, ta còn tưởng ngươi sẽ tiếc không muốn ta giết ả.” Lê Hoan lười biếng ngẩng mắt nhìn nghiêng gương mặt tuấn mỹ của y, trong mắt hiện lên một tia mông lung.
Bạch Đàn khẽ cười, nhẹ nhàng đưa tay phủ lên mu bàn tay mềm mại của nàng: “Ta từng nói, người ta thích là nàng. Nàng ta chỉ là sư muội. Nhưng thương tổn nàng ta gây ra cho nàng, ta không thể xóa bỏ. Đó là ân oán giữa hai người, nên để nàng tự tay kết thúc. Dù nàng có giết nàng ta, cũng chỉ là nhân quả luân hồi, chẳng liên quan đến ta.”
“Ta không giết ả.” Lê Hoan cười độc ác, cũng chẳng rút tay về, “Ta chỉ biến ả thành nhân trư. Ngươi đau lòng sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play