Cuối cùng, ngay khi Lê Hoan cau mày định hất tay hắn ra vì hành động táo tợn quá mức, tiểu tử kia lập tức thu liễm cảm xúc, ngoan ngoãn lau mồ hôi lạnh trên trán nàng, rồi cẩn thận băng bó lại vết thương nơi eo.
Sau khi xử lý xong vết thương, hai người nghỉ lại nguyên chỗ đó một canh giờ.
Trời dần tối.
Lúc Lê Hoan nhóm xong đống lửa, tiểu nam hài không biết từ đâu lôi ra một con thỏ đã được lột sạch da, như dâng bảo vật mà đưa tới trước mặt nàng, giọng ngọt như đường phèn: “Nương bị thương rồi, ăn chút thịt bồi bổ thân thể.”
Nói cảm động thì chưa tới mức, nhưng cảm khái thì có một ít—một hài tử biết quan tâm săn sóc thế này, nơi đâu tìm được?
Trong lòng Lê Hoan chẳng biết từ khi nào đã âm thầm chấp nhận thân phận “nương” của hắn, ngay cả việc nàng không đành lòng lột da thỏ cũng được hắn tính đến. Nàng nhận lấy con thỏ trụi lông, có hơi không nỡ, nhưng bụng đói cồn cào, lương khô đã sớm dùng hết. Lúc trước vốn chỉ tính một người, giờ lại thành hai.
Nàng không do dự nữa, đem thỏ đặt lên đống lửa nướng, vừa lười biếng vừa lơ đãng mở lời: “Ngươi từ đâu đến? Mẫu thân ngươi thế nào lại yên tâm để ngươi đi theo người xa lạ đến chốn nguy hiểm như thế này?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT