Vừa nghe thấy từng đợt vó ngựa rầm rập, Lê Hoan lập tức cảnh giác quay người nhìn về phía Bắc.
Chỉ thấy một thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa, dung mạo thanh tú, môi mím lại như cánh anh đào, trong tay cầm cung vàng, nhưng miệng lại buông lời tục tĩu thô lỗ: “Lão tử coi trọng Vạn Linh Xà, thế mà lại bị thứ không có võ tu như ngươi nhặt mất tiện nghi!”
Lê Hoan nào phải loại người để mặc người khác lăng nhục? Khóe môi cong cong, nàng nửa cười nửa không: “Thật sao? Trên người Vạn Linh Xà có khắc tên ngươi chắc, tiểu súc sinh?”
“Không có…” Thiếu niên còn chưa nói hết thì lập tức phản ứng lại, gầm lên: “Mẹ nó, ngươi chửi ai là tiểu súc sinh?!”
“Đương nhiên là ngươi.” Lê Hoan mắt cũng không thèm nhấc, lười nhác gõ nhẹ ngón tay lên chuôi kim ngân châm.
Thực chất, nàng đang âm thầm đánh giá đám người trước mặt — y phục lộng lẫy, ngông nghênh càn rỡ, tám phần là người trong hoàng cung, thân phận không hề thấp.
Chỉ có điều khiến nàng để tâm hơn là: nàng không nhìn thấu tu vi của bọn họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play