Lê Hoan vừa trở về ký túc xá, tâm trạng dường như đã bình tĩnh hơn một chút. Ít nhất là bề ngoài không còn thấy vẻ tức giận.
Lúc đó cô thực sự đã giận đến mức đầu óc trống rỗng, không kiềm chế được mà buột miệng nói ra những lời ấy. Nhưng không phải vì cô thích Giang Thâm, mà bởi vì nhiệm vụ chiến lược cô khổ công theo đuổi bấy lâu nay coi như đổ sông đổ biển.
“Lê Hoan, sao cậu về sớm thế?” Từ giường tầng trên, Tô Tư ló đầu ra cười hỏi, “Hứa Từ còn bảo chắc cậu với Giang Thâm đi mở phòng rồi, đêm nay không về ký túc, tụi này còn định thay cậu qua mặt cô quản sinh nữa đấy!”
“Nói bậy, rõ ràng là tớ nói Lê Hoan đưa canh giải rượu cho Giang Thâm, lát nữa sẽ về ngủ. Do mấy cậu tự nghĩ lung tung!” Hứa Từ tắt đèn bàn, bật đèn trần trong phòng lên, ánh sáng lập tức rực rỡ hẳn.
Thấy Lê Hoan không nói gì, chỉ lặng lẽ đi về phía giường, Hứa Từ liền bước tới hỏi: “Sao vậy Lê Hoan, có phải tên khốn Giang Thâm lại bắt nạt cậu không?”
Người khác có thể không nhận ra, nhưng là bạn thân sát sườn của Lê Hoan, cô ấy rõ ràng cảm thấy có gì đó không đúng.
Bình thường bị nói như vậy, Lê Hoan chắc chắn sẽ bật cười. Nụ cười ấy là kiểu cười hạnh phúc vô thức của một cô gái đang yêu, thế mà hôm nay lại hoàn toàn biến mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT