Làn Dung bị nỗi sợ nuốt chửng hoàn toàn, không chỉ vì lưỡi dao lạnh lẽo trên mặt mà còn vì người phụ nữ xa lạ đầy đáng sợ trước mắt. Cô rốt cuộc là từ khi nào đã biết tất cả những gì cô ta làm? Đây thật sự là Lê Hoan mà cô ta quen sao?
Ánh mắt của cô quá nguy hiểm, khiến Lan Dung tin chắc những lời vừa rồi không phải dọa suông. Cô thật sự có thể làm ra chuyện đó.
Nghĩ tới đây, hốc mắt Lan Dung đỏ hoe: “Vân Lạc, tôi có một người mẹ bệnh nặng nằm liệt giường, một người cha suốt ngày quấy rối. Tôi không có con đường nào khác ngoài việc leo lên cao. Họ giống như ma cà rồng, không hút máu tôi thì không sống nổi. Từ khi gánh trên vai nợ nần của cha mẹ, tôi đã không còn là người nữa rồi. Tôi biết… những gì tôi làm đúng là không bằng súc sinh, nhưng tôi chỉ xin cô đừng hủy mặt tôi. Cô muốn trả thù thế nào cũng được!”
“Xem ra gương mặt này là thứ cô trân quý nhất rồi.” Lê Hoan cong môi cười, lạnh lùng rạch mạnh một đường. Vẻ mặt vô tình chẳng khác gì ác quỷ bước ra từ địa ngục, máu tươi men theo lưỡi dao chảy xuống.
Cô nheo mắt, liếm nhẹ môi, lộ ra vẻ ghê tởm: “Máu này bẩn quá, thật kinh.”
Trong tiếng hét xé họng của Lan Dung, cô ta điên cuồng giãy giụa, ôm lấy khuôn mặt r*n rỉ đau đớn: “Mặt của tôi, mặt của tôi…”
Lê Hoan đứng nhìn cô ta run rẩy bỏ chạy, chẳng vội vã gì, chờ đến khi cô ta gần ra tới cửa liền đâm một mũi thuốc an thần vào lưng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play