“Lục Tây Lương, cậu nói rõ ràng đi!” bà Ân tức giận đến mức giọng cũng cao vút lên: “Cậu chê con bé nhà tôi không xứng à? Cậu có biết mỗi năm có bao nhiêu công tử nhà giàu xếp hàng theo đuổi nó không? Nó vì cậu mà từ chối hết, nói thật ra thân phận nhà chúng tôi, là cậu đang trèo cao đấy!”
“Mẹ, đừng nói nữa.” Dù cố giữ bình tĩnh nhưng Ân Họa cũng không thể giả vờ không có gì, sắc mặt tái đi, cố ngăn lại: “Mẹ không thấy mất mặt, con còn thấy đấy!”
“Nhìn con gái ông kìa, tôi mới nói một câu đã vội vàng bênh Lục Tây Lương như vậy. Nhưng ông có nghe thấy cậu ta nói sẽ cưới con gái ông chưa? Một người đàn ông mà nói ra câu không cưới thì còn đáng mặt quân nhân à? Đã không chịu trách nhiệm, lại còn kéo dài năm năm!” Bà Ân cười nhạt, lời nói như từng mũi dao hướng về phía Lục Tây Lương.
Nhưng mũi dùi thực chất lại chĩa về phía người đàn ông luôn trầm mặc bên cạnh – cha của Ân Họa. Ông ta vỗ nhẹ tay vợ, ra hiệu bà ta bình tĩnh rồi ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Lục Tây Lương: “Mẹ con bé chỉ là nóng lòng, mong cậu đừng trách. Nhưng hôm nay cậu nhất định phải cho con bé một lời giải thích rõ ràng. Nếu cậu muốn cưới, chúng tôi đương nhiên vui mừng. Nếu cậu muốn từ hôn, chúng tôi cũng không ép, nhưng ít nhất cũng phải để nó hoàn toàn từ bỏ. Con bé đã lãng phí năm năm vì cậu, một cô gái không có quá nhiều lần năm năm để lặp lại đâu. Hai đứa nói chuyện cho rõ ràng đi, tôi đưa mẹ nó ra ngoài bình tĩnh lại.”
Nói rồi, mặc cho bà Ân còn lải nhải không dứt, ông ta vẫn kéo bà ta ra ngoài.
Phòng bao chỉ còn lại hai người – Ân Họa và hắn.
Ân Họa giấu đi ánh nước trong mắt, ngẩng đầu khẽ cười: “Tây Lương, lần trước anh nói trước mặt Lục Tuyết, thật ra em đã mơ hồ đoán được anh sẽ không cưới em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play