Lê Hoan hơi khựng lại, quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Tây Lương, có chút ngơ ngẩn. Nhưng rất nhanh cô đã thản nhiên rút tay về, giọng nam trầm thấp có từ tính vang lên bên tai, “Xin lỗi.”
Xem ra không phải cố ý.
Lê Hoan hoàn hồn lại, tiếp tục nghiên cứu khẩu súng bắn tỉa trong tay, không để chuyện đó trong lòng. Dù gì nơi đây cũng là quân khu, Lục Tây Lương nghiêm cẩn đến mức thấy quân phục bị xốc lệch một chút cũng coi là bất kính với quân nhân, sao có thể trong sân huấn luyện linh thiêng này… sàm sỡ cô?
Vài phát tiếp theo không có sự chỉ dẫn sát sao của Lục Tây Lương, đạn của cô vẫn trượt qua mục tiêu đang di chuyển. Dù có là thiên tài cũng cần thời gian học hỏi, Lê Hoan vẫn cần luyện tập để thành thạo súng bắn tỉa.
Không thể ăn một bữa thành mập, huống chi cô vẫn chỉ là lính mới.
“Hôm nay biểu hiện không tệ, Lục Tuyết.” Trước khi rời đi, Lục Tây Lương hiếm khi khen cô một câu. Không phải kiểu khen của người nhà, mà là lời khen của một thủ trưởng dành cho binh lính của mình.
Lời khen như vậy càng khiến người ta rung động.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play