“Thật sự là mày làm sao, Lục Tuyết?” Lục Mẫn lau nước mắt, quay đầu lại nhìn cô đầy độc ác: “Sao mày có thể ra tay với Tây Phi? Mày là đồ vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, quên ai đã cưu mang đứa con hoang không ai cần như mày rồi à!”
Hình ảnh người mẹ hiền hậu ngày nào, vì cái chết của con gái mà trở nên điên cuồng dữ tợn, vừa đứng dậy liền lao về phía Lục Tuyết định ra tay.
Chưa kịp chạm vào một sợi tóc của Lê Hoan, Lục Tây Lương đã nắm chặt cổ tay Lục Mẫn, sắc mặt lạnh lẽo: “Bác sĩ nói đã xem lại camera, chỉ có một mình mẹ ra vào phòng bệnh.”
“Tây Lương, con thà tin một người ngoài cũng không tin mẹ ruột mình sao?” Lục Mẫn gào lên mất kiểm soát, “Cọp dữ còn không ăn thịt con, con nghĩ mẹ sẽ hại Tây Phi ư?”
“Con chỉ nhìn bằng chứng.” Lục Tây Lương điềm đạm phản bác, “Vậy mẹ nói xem cô ấy vào phòng bệnh mà tránh được camera bằng cách nào?”
Một câu nói khiến Lục Mẫn dần bình tĩnh lại, nhưng sau đó lại kéo tay hắn, chỉ thẳng về phía Lê Hoan: “Con nhỏ này là thứ tà ma, muốn ra vào phòng bệnh thì có gì khó? Từ lúc nó đến nhà họ Lục, Tây Phi mới trúng tà, chắc chắn là nó dùng tà thuật hại chết Tây Phi!”
Thấy bà ta đã mất kiểm soát, Lục Tây Lương không tiếp tục tranh cãi, cũng không để bà ta tới gần Lê Hoan: “Chuyện này để sau, thời gian của Tây Phi không còn nhiều.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play