Đây tuyệt đối không phải phong cách của Lê Hoan.
Lê Hoan sắc mặt biến ảo khôn lường, trong lòng bất đắc dĩ hỏi Tiểu Bạch, bây giờ độ thiện cảm của Lục Tự dành cho cô còn bao nhiêu.
Bạch Lê thở dài: âm một trăm.
Còn có thể thấp hơn không?
Bạch Lê: không có nữa, đã là mức thấp nhất rồi.
Vậy thì tốt, sau này sẽ không còn phải sợ nữa.
Bạch Lê: …
Lê Hoan giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh cúi xuống nhặt món đồ chơi tình thú kia lên, uể oải nghịch nghịch rồi cong môi cười: “Cái này dùng cũng hay lắm, rung hoàn toàn tự động, thay đổi tốc độ thông minh, trên Taobao không có một đánh giá xấu nào.”
Bạch Lê: … Ký chủ cô điên rồi sao?
Lời còn chưa dứt, cô đã mang theo món đồ đó rời khỏi phòng Lục Tự.
Không biết bao lâu sau, trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt, Lục Tự dụi tắt điếu thuốc, lúc này mới nhận ra Lê Hoan thực sự đã trưởng thành.
Có những chuyện hắn chưa từng biết, cô lại nắm rõ trong lòng bàn tay.
Khóe môi Lục Tự chậm rãi nhếch lên đầy tà mị, ngày càng mong chờ được trưng bày cô trong phòng lưu trữ của mình, ngoan ngoãn nghe lời, mãi mãi dừng lại ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp.
…
Sau khi đi học lại, Lê Hoan và Mạc Lị được phân vào cùng một lớp.
Với tư cách là học sinh chuyển trường, cả hai nhanh chóng thu hút sự chú ý, nhưng vì Lê Hoan có vẻ ngoài quá xuất sắc nên được yêu thích hơn hẳn Mạc Lị bình thường.
Dù sao thì, đây là một thế giới nhìn mặt mà sống.
Ban đầu, Lê Hoan cũng chỉ được yêu thích sơ sơ, nhưng vì một chuyện mà cô bỗng trở thành "nữ thần lưu lượng" của trường trọng điểm A.
Chuyện đó chính là đua xe tử thần.
Hai trường trọng điểm thường xuyên tổ chức những cuộc thi ngầm, mỗi bên cử ba người tham gia, không phân biệt nam nữ, địa điểm thi đấu là Vịnh Cao Sơn.
Nơi đó quanh co khúc khuỷu, cực kỳ nguy hiểm, vì vậy không có mấy ai tình nguyện tham gia, cuộc thi này chỉ diễn ra lén lút.
Không biết ai đã đứng sau ghi danh cho cô, Lê Hoan buộc phải đại diện cho trường A tham gia cuộc thi.
Bởi vì nếu ai rút lui, sẽ bị nhà trường coi là kẻ hèn nhát và bị cô lập.
Để sau này thuận lợi hơn trong việc công lược nhiệm vụ chính tuyến, Lê Hoan đành phải nhận làm nhiệm vụ phụ này.
Bạch Lê thì vô cùng tự tin vào cô, dù sao trải qua nhiệm vụ công lược tinh hệ lần trước, đừng nói là đua xe, đến cả điều khiển cơ giáp Lê Hoan còn làm được!
Hôm đó, Lê Hoan mặc đồ da bó sát cùng găng tay đua, nhìn vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp đến kinh diễm, lập tức bắt được trái tim của không ít thiếu niên.
Mạc Lị thấy vậy vội tiến lên lo lắng hỏi: “Hoan Hoan, hay là đừng thi nữa, nói với anh Lục Tự một tiếng, anh ấy sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này.”
Nghe vậy, Lê Hoan bá khí vỗ vai cô ấy, cho một ánh mắt vững vàng: “Đứng đây nhìn là được rồi.”
Nhìn Lê Hoan bước lên chiếc xe đua tử thần, Mạc Lị mới từ từ thu lại vẻ mặt lo lắng khi nãy, sắc mặt lạnh nhạt rời đi.
Cô ta vừa vặn đụng phải một thiếu niên cao ráo tuấn tú, bộ đồ đua ôm sát người toát lên vẻ phong trần lạnh lùng, khi lướt qua cô thì nói một câu: “Xác định là cô ấy sao?”
“Hứa Mặc, chính là cô ấy.” Mạc Lị chỉ khẽ mấp máy môi, không biểu lộ chút cảm xúc.
“Cô ấy sẽ không thể còn sống mà rời khỏi Vịnh Cao Sơn.” Gió lạnh thổi vạt áo của Hứa Mặc phần phật, thân hình cao lớn khiến bộ sơ mi dán chặt vào cơ thể, trong mắt anh ta ánh lên hận ý sâu thẳm.
Một tiếng còi vang lên —
Vút một cái.
Lê Hoan điều khiển xe đua gọn gàng vượt qua vài chiếc xe phía trước, tung bụi mù lên trời, khí chất ngầu lòi.
Đám người đứng xem hò hét rầm trời, không ngờ người đẹp yếu đuối không được ai kỳ vọng ban đầu, lại… bỏ xa Hứa Mặc – quán quân cuộc đua tử thần năm ngoái.
Ngay cả Mạc Lị vốn luôn giữ sắc mặt lãnh đạm cũng phải cau mày lại, không thể nào, đóa hoa mềm yếu kia mà cũng lợi hại đến vậy?