Ngô Nguyên Tái ở tại Hầu phủ đã mấy chục năm, so với thân phận nô bộc, ông càng giống như người nhà. Ông đã quen với lối nói chuyện âm dương quái khí của Phó Anh Từ, nên nghe xong cũng không tức giận, vẫn giữ vẻ mặt hiền từ, tựa như vừa gặp chuyện vui từ trên trời rơi xuống, đôi mắt híp lại chỉ còn một khe nhỏ.
Phó Anh Từ gạt tay ông ra, tiếp tục viết tấu chương buộc tội. Mấy ngày nay hắn ngủ không ngon, cứ ba năm ngày lại mơ những giấc mộng xuân kỳ lạ. Đừng nhìn hắn chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng trong mộng lại phong phú đa dạng, mỗi lần tỉnh dậy, đệm giường đều trở nên khó coi. Ban đầu hắn còn bực bội, nhưng dần dần cảm giác vừa bài xích vừa khát vọng. Hắn quy kết nguyên nhân cho khí huyết cuồn cuộn của tuổi trẻ, tựa như thú vật đến mùa động dục, chỉ cần qua một thời gian sẽ tự phai nhạt.
“Thẩm nhị cô nương dung mạo tuyệt mỹ, tựa như tiên nữ, nhưng quan trọng hơn là tính tình nàng khoan dung rộng lượng, luôn nở nụ cười khiến người ta yêu mến. Thẩm gia là dòng dõi trung lương, thanh danh và phẩm hạnh trong kinh thành không ai có thể chê trách. Lão nô sống đến tuổi này, chưa từng nghĩ có ngày được chứng kiến Thế tử gia thành thân…”
Cán bút trong tay Phó Anh Từ bị bóp đến kêu kẽo kẹt. Hắn ngẩng đầu, thấy Ngô Nguyên Tái nói đến kích động, “Dù sao cũng là đích nữ Thẩm gia, cử chỉ khí độ khiến người ta kính nể. Chuyện ở đại đường Hình Bộ đã lan truyền, Đậu Nghiêu – con sói độc ác kia – đã lộ rõ bản chất. Mọi người đều nói đó là công lao của Thẩm nhị cô nương, dĩ nhiên Thế tử gia cũng được thơm lây. Nhưng nếu là trước đây, Thế tử gia đâu thể xử lý chu toàn như vậy, buộc tội xong liền dừng tay, không để tên Đậu Nghiêu kia có cơ hội lật ngược tình thế.
Theo lão nô, Thẩm nhị cô nương chính là phúc tinh do trời cao ban tặng, đến để đổi vận cho Thế tử gia!”
Phó Anh Từ gấp tấu chương lại, đứng dậy kéo áo choàng khoác lên người. Ngô Nguyên Tái đi theo sau lải nhải không ngừng, khiến hắn đau cả đầu. Hắn đưa tay đặt lên vai ông, dùng sức ấn xuống, “Ngô thúc, vận mệnh ta vốn tốt, dù có bị ném vào ổ sói cũng có thể sống sót.”
Ngô Nguyên Tái định phản bác, nhưng Phó Anh Từ đã nhét tấu chương vào ngực, đôi mắt hẹp dài lộ ra vài phần phóng khoáng, “Ngươi lo tính cho ta, chi bằng để tâm đến chính mình, tìm một vị nương tử hầu hạ ngươi ăn uống, mặc y phục, đỡ phải hao tâm tổn trí quản ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play