Tình hình trong hai căn phòng còn lại cũng chẳng đơn giản gì.
Bùi Tu phải cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ của một chai bia vỡ nát đầy sàn nhà, ghép lại để tìm ra mật mã được ghi trên đó.
Phía gã đàn ông xăm tay cũng gặp không ít rắc rối. Một chiếc chai, bị bị gắn chặt sâu trong nền xi măng, bên trong chứa nửa chai bi ve. Hắn chỉ có thể dùng đũa sắt chậm rãi gắp từng viên ra, vì một vài viên trong đó có chứa gợi ý quan trọng.
Nói chung, mục đích của những căn phòng này chính là để kéo dài thời gian của họ.
Dù có sớm phát hiện ra bí mật của tấm gương và tìm được đường tới đây, họ vẫn phải mất rất nhiều thời gian để vượt qua các thử thách.
Nếu xui xẻo, có khi đến ngày thứ tám – lúc cánh cổng thoát thân mở ra – họ còn chưa đến nơi!
Hơn nữa, cánh cổng ấy chỉ mở trong vòng một tiếng đồng hồ.
Mái tóc vừa mới gội sạch của Tả Thanh nhanh chóng bị sức nóng trong phòng thiêu khô gần hết, rồi lại ướt đẫm vì mồ hôi trong lúc cô không ngừng vung búa.
Nhiệt độ trong phòng tăng dần theo thời gian, còn thể lực của cô thì giảm sút không phanh.
Dù gì cũng đã đói lả suốt bao lâu nay, có thể gắng gượng đến giờ đã là kỳ tích. Với thể trạng thế này, làm việc nặng như thế sao có thể duy trì được lâu?
Chỉ sau chưa đầy mười phút, cô đã chậm dần lại, ném búa xuống đất, dựa lưng vào bức tường cách ngọn lửa xa nhất rồi không nhúc nhích nữa.
Tảng sắt bị cô đập liên tục bao nhiêu lần mà chỉ biến dạng, chẳng hề có dấu hiệu nứt ra để lộ chìa khóa bên trong.
Qua những ngọn lửa đang bốc cháy, cô có thể thấy tảng băng đã tan mất một phần ba.
【Làn đạn】: Cô ấy hình như bỏ cuộc rồi…
【Làn đạn】: Có vẻ lần này mọi người tiêu hết rồi…
【Làn đạn】: (Phát ngôn bị kiểm duyệt, đã bị ẩn. Cảnh báo: Tài khoản bị chặn ba lần sẽ bị cấm vĩnh viễn)
Tả Thanh ngồi tựa vào góc tường, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên cây búa, thở dốc. Vài phút sau, cô mới đưa tay lau đi mồ hôi chảy xuống má.
Nghỉ ngơi một chút, cô thấy khá hơn đôi chút.
Cô bắt đầu suy nghĩ: chẳng lẽ màn thử thách này thật sự chỉ có thể dùng sức mạnh thô?
Biết rõ tất cả mọi người đều đã đói khát, thể lực chẳng còn bao nhiêu, mà vẫn thiết kế ra trò chơi thế này, chẳng phải là cố tình muốn nhốt chết họ ở đây sao?
Nếu vậy, sao không dứt khoát đưa ra một con lệ quỷ thật để giết người còn nhanh hơn?
—— Không thể nào. Nhất định là có cách khác để giải. Cô đã bỏ sót điều gì đó.
Còn gì nữa chứ?
Cô đứng dậy, bắt đầu quan sát kỹ căn phòng.
Phía sau ngọn lửa là tảng băng, chìa khóa, miệng cống. Phía trước là hộp khóa, tảng sắt, cây búa…
Còn…
Ánh mắt cô bỗng sáng lên, môi khẽ nhếch cười. Cô cầm búa, bước về phía chỗ nó từng được treo lên.
—— Trên bức tường trắng ấy có một chiếc đinh dài.
Lúc đầu, cây búa bị mắc nghiêng trên đó.
Vậy mà cô lại bỏ qua chiếc đinh này.
Lúc này mới để ý, lớp sơn quanh đinh có vài chỗ khác màu, như thể đã được trát lại sau này.
Tả Thanh đứng trước tường, chạm cằm suy nghĩ, rồi quyết định thử một chút xem sao.
Cô đặt búa xuống bên chân, nắm lấy chiếc đinh và từ từ lay nó theo nhiều hướng.
Từng chút một... vài phút sau, chiếc đinh cuối cùng cũng bị rút ra hoàn toàn!
Ngay khoảnh khắc đó, Tả Thanh nhìn thấy phần bị giấu trong tường của chiếc đinh – hóa ra chính là... chìa khóa!
Chiếc chìa khóa có răng cưa lượn sóng, trông như đang cười chế nhạo.
【Làn đạn】: ?! Hóa ra tiếng leng keng trong khối sắt chỉ để đánh lạc hướng, đây mới là chìa khóa thật!
【Làn đạn】: Nếu ai đó thật sự đập được khối sắt kia ra…
【Làn đạn】: Chắc tức đến đập đầu vô tường chết luôn quá.
【Làn đạn】: Tôi thông minh lắm, tôi phát hiện ra từ trước rồi! Vừa định nhắc cô ấy mà bị hệ thống chặn mất.
Tả Thanh chăm chú nhìn cây chìa khóa kỳ lạ, rồi ngẩng đầu, nhìn trần nhà trống trơn.
Trên màn hình, một cô gái với mái tóc ướt sũng dính sát vào gò má, khuôn mặt tiều tụy ngẩng lên, giơ tay phải lên —— giơ ngón giữa, thể hiện một hành động vô cùng bất lịch sự.
Đôi mắt đen láy của cô bị ánh lửa phản chiếu thành màu đỏ rực, như thể giây sau sẽ bốc cháy ngay trong ánh nhìn ấy.
【Làn đạn】: Tôi cười chết mất! Nhìn cô ấy như sắp tức nổ phổi rồi!
【Làn đạn】: Cẩn thận nhà thiết kế trò chơi ghi thù đó!
【Quà tặng】: Nhận được 1 vé xá tội
Tả Thanh dùng chìa khóa mở hộp khóa, bên trong là một nút bấm màu đỏ.
Cô ấn nhẹ —— “Ào ào ào” —— nước từ trần nhà xối thẳng xuống.
Ngọn lửa lập tức bị dập tắt, còn cô thì ướt như chuột lột.
Nước xối khắp căn phòng, sợ chìa khóa bị trôi mất, cô vội chạy đến nhặt nó lên.
Ngay lúc đó, lửa đã tắt, nước cũng ngừng chảy.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đỏ bật mở.
Tả Thanh bực dọc, phồng má bước ra ngoài.
Bùi Tu đã ở ngoài chờ. Thấy cô, anh lập tức cởi áo khoác, nhanh chóng khoác lên người cô: “Không sao chứ? Mau vào lau khô đi.”
Tả Thanh khẽ “ừ” một tiếng, cúi đầu bước đi. Đi được vài bước, cô quay lại nhìn anh, môi mấp máy.
Bùi Tu nhướng mày chờ cô nói.
Cô nhìn anh rồi khen: “Dáng người anh đẹp ghê.”
“….” Bùi Tu đưa tay lên trán: “Tôi tưởng cô sẽ cảm ơn.”
Tả Thanh tiếp tục đi vào nhà, đáp mà không quay đầu lại: “Không đâu, tôi vô lễ lắm.”
【Làn đạn】: Trời ơi tôi cười chết, cô gái này đúng là vừa lầy vừa đáng đánh!
【Làn đạn】: Vô lễ mà còn nói đầy lý lẽ nữa chứ!
【Làn đạn】: 233333 Đừng nói nữa, mau zoom vô cơ bụng! Chảy nước miếng rồi nè jpg
【Làn đạn】: Năm đó đóng phim hình sự nổi tiếng, ảnh còn luyện cơ bụng dữ lắm đó, thế mà giờ lại dính vào vụ giết người…
Hai người quay lại phòng, Bùi Tu xé ga trải giường đưa cho Tả Thanh lau người, rồi đi vào phòng gã đầu trọc, đóng cửa không biết làm gì.
Lúc Tả Thanh lau khô tóc, anh bước ra, trên tay cầm theo một chiếc áo.
Anh đưa cho cô: “Thay cái áo ướt ra đi, mặc cái này khô hơn. Áo trên mấy xác chết toàn là máu, chỉ lấy được của gã này thôi.”
Tả Thanh nhăn mặt: “Eo, tôi không mặc đâu, ghê chết.”
Bùi Tu thắc mắc: “Vậy sao cô mặc áo của tôi lại không thấy ghê?”
Cô trả lời thản nhiên: “Vì gã đó xấu quá. Còn anh thì đẹp.”
【Làn đạn】: Trời ơi tôi chịu hết nổi, tôi chết vì cười mất!
【Làn đạn】: Cướp áo người ta còn chê người ta xấu, bá đạo thật!
【Quà tặng】: Nhận được 1 vé xá tội
Bùi Tu bất đắc dĩ: “Áo tôi cũng ướt một chút, nếu cô không ngại thì thôi, tôi mặc áo gã kia cũng được.”
“Dạ được.” Tả Thanh hít hít mũi, vào phòng trống thay đồ.
Quần áo của mọi người đều do nhà tù phát, kiểu dáng giống nhau nhưng kích cỡ khác nhau.
Cô mặc áo của Bùi Tu thì hơi rộng, cộng thêm tóc còn ướt, nhìn nhỏ nhắn yếu ớt như một chú thỏ trắng tội nghiệp.
Chờ thêm một lúc nữa, gã xăm tay cũng xuất hiện.
Cuối cùng, cả ba chiếc chìa khóa đã đủ.
Họ lần lượt tra chìa vào ổ, không cần vặn, cánh cửa lập tức phát ra tiếng rít nặng nề, từ từ mở ra.
Phía sau lại là một căn phòng rộng lớn, đối diện tiếp tục là một cánh cửa đóng kín.
Lần này, căn phòng gần như trống rỗng.
Chỉ có trên bức tường bên phải, hai phần ba diện tích... là một khung ghép hình bằng kim loại trống rỗng.
Vô số mảnh ghép nhỏ chất đầy dưới đất như một ngọn núi, chỉ nhìn thôi đã thấy choáng váng đầu óc.
Kinh hoàng hơn, phía trên khung ghép còn dán một dòng chữ: Ghép hoàn chỉnh bức tranh sẽ nhận được chìa khóa.
Bùi Tu quan sát xung quanh rồi dùng đốt ngón tay gõ vào khung tranh mấy cái, nhíu mày nói: “Chìa khóa có thể ở phía sau khung này.”
Khung tranh không chiếm toàn bộ bức tường, rất có khả năng có thể di chuyển.
Gã đàn ông xăm cánh tay nói: “Hay là chúng ta đập nó luôn?”
Bùi Tu lắc đầu: “Khung này làm bằng kim loại, e là không dễ phá vỡ đâu. Nếu lỡ làm biến dạng khung, cho dù có muốn ghép tiếp thì cũng không còn cơ hội nữa, chỉ còn nước bị nhốt chết ở đây.”
“Nhưng… nhưng mà chỗ mảnh ghép này nhiều quá! Dù ba người chúng ta cùng làm thì cũng khó mà hoàn thành được! Đừng quên ở đây thời gian bị nén lại, một ngày chỉ có ba tiếng, mà hôm nay đã trôi qua mấy chục phút rồi!”
Hôm nay là ngày thứ sáu.
Ai biết sau đó còn bao nhiêu cửa ải tốn sức tốn thời gian đang chờ họ nữa?
“Thế thì đừng lải nhải nữa.”
Tả Thanh liếc gã xăm tay một cái, lạnh nhạt nói: “Vừa ghép vừa nghĩ xem có cách nào khác, còn hơn đứng đây nói nhảm.”
Bùi Tu đã ngồi xổm xuống, bắt đầu xem xét các mảnh ghép.
Anh ngẩng đầu lên nói: “Hơi phiền đấy, mấy mảnh này không có ký hiệu phân vùng. Chúng ta phải phân loại theo màu trước, rồi mới ghép được.”
Tuy số lượng thực sự rất nhiều, nhưng nếu ba người cùng cố gắng thì trong hai ngày vẫn có thể hoàn thành.
Câu đó anh không dám nói ra, sợ gã xăm tay sẽ sụp đổ tinh thần.