Phòng của Gã ria mép nhỏ là phòng 101, nằm gần cửa chính của ngôi nhà nhất.

Theo lẽ thường, ngoài cánh cửa đó hẳn là lối ra sau khi bọn họ kết thúc “phiên tòa xét xử” này.

Thế nhưng, trong những mảnh gương vỡ ngoài cửa sổ lại phản chiếu ra một bức tường dài dằng dặc, kéo mãi không thấy điểm cuối.

Nói cách khác, cánh cửa mà họ đang nhìn thấy... không phải là lối thoát cuối cùng!

Sau khi mở cánh cửa này, bọn họ vẫn còn phải bước tiếp vào một căn phòng khác — hoặc thậm chí là nhiều căn phòng nữa.

Đến lúc này, họ mới thực sự hiểu vì sao quy tắc lại có câu: “Sau bảy ngày, cánh cửa thoát thân sẽ mở ra, thời gian mở là một tiếng, nếu quá giờ sẽ vĩnh viễn đóng lại. Trong khi đó, hãy nhanh chóng rời đi.”

Bởi vì, rất có thể đến tận ngày cuối cùng, bọn họ vẫn bị che mắt, vẫn bị nhốt lại trong ngôi nhà này để chờ cái gọi là “cánh cửa thoát thân” mở ra.

“Ngày hôm nay… là ngày thứ tư rồi đúng không?”

Người đàn ông xăm trổ vốn luôn tỏ ra bình tĩnh, lúc này cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa. Anh ta vò tóc, bồn chồn nói: “Vẫn còn kịp chứ? Giờ phải làm sao đây?”

Anh ta bắt đầu đi vòng vòng trong phòng: “Nếu cánh cửa này không phải cửa thoát thân, thì chúng ta làm sao mở được nó? Lúc đầu chẳng phải đã có người thử rồi sao? Khóa đó hoàn toàn không mở được…”

Bùi Tu vừa định nói thì đã bị Tả Thanh ngắt lời.

Cô không có vẻ gì là lo lắng, chậm rãi lên tiếng: “Trong cảnh này, ngoài đồ ăn thức uống ra, chúng ta được phát bốn món: gương, cửa sổ, chìa khóa phòng và… quỷ.”

Cô nghiêng đầu, nheo mắt cười với Bùi Tu: “Giờ gương và cửa sổ đã ghép lại thành một manh mối, vậy thì thử chìa khóa phòng đi. Nếu không được... chỉ còn cách tìm đến quỷ thôi.”

Câu nói cuối khiến người đàn ông xăm hoa giật bắn mình.

Anh ta biến sắc, hỏi: “Tìm quỷ… là ý tôi đang nghĩ đó thật à?”

Nhưng Tả Thanh và Bùi Tu đã cầm hết chùm chìa khóa lên và đi thử mở cửa lớn.

Tuy nhiên, họ không mất quá nhiều thời gian, bởi ngay từ cái khóa đầu tiên, họ đã biết chắc là không thể mở được.

—— Chìa khóa nhỏ hơn ổ khóa rất nhiều, hoàn toàn không khớp.

Bùi Tu cau mày: “Xem ra cách duy nhất bây giờ, là chờ quỷ xuất hiện.”

Ai mà ngờ, lại có một ngày họ phải trông chờ được gặp quỷ sớm đến vậy?

Nhưng… người đeo kính đã chết, tối nay quỷ sẽ không xuất hiện.

Nghĩa là, họ phải đợi thêm một ngày nữa, đến đêm mai mới có thể gặp quỷ.

Thời gian hôm nay và ngày mai… coi như uổng phí.

Tính ra, cho dù sáng sớm ngày kia mở được cửa, họ cũng chỉ còn lại hai ngày cuối là ngày thứ sáu và thứ bảy.

Giờ chỉ có thể hy vọng, con đường đến cửa thoát thân sẽ không mất quá nhiều thời gian…

“Vậy giờ chúng ta chẳng còn gì có thể làm à?” Người đàn ông xăm hoa hỏi.

Bùi Tu lắc đầu: “Không hẳn. Để chắc ăn, mọi người thử đập tường kiểm tra lại hết các bức tường, rồi lục soát toàn bộ các phòng một lần nữa, biết đâu chìa khóa được giấu ở đâu đó.”

Tả Thanh chỉ vào một cánh cửa đóng chặt bên cạnh: “Còn một mối họa nữa, đừng quên xử lý đi.”

Đó là phòng của Gã Trọc. Có thể từ lúc hôm qua uống máu, hoặc từ trước đó nữa, tâm lý hắn đã sụp đổ hoàn toàn.

Nãy giờ dù động tĩnh lớn cỡ nào, hắn cũng không ra mặt.

Có lẽ giờ chỉ khi nào cần “nước”, hắn mới mò ra giết người thôi.

Tuy ba người còn lại không dễ bị tấn công bất ngờ, nhưng lỡ đâu hắn thành công đánh lén, hoặc chính hắn đột ngột chết đi, thì đêm mai quỷ cũng lại không xuất hiện.

“Cái này dễ xử, trói hắn lại trong phòng là xong.”

Người đàn ông xăm hoa vừa nói vừa xoay cổ tay khởi động, rồi sải bước tới trước cửa phòng đối phương.

Anh ta gõ cửa trước, không thấy hồi âm, liền dùng sức đập cửa.

Dù thể lực anh ta tốt hơn Gã ria mép nhỏ nhiều, nhưng vẫn không dễ dàng phá cửa.

Bùi Tu lên hỗ trợ, hai người cùng nhau húc cửa mười mấy lần, cuối cùng cũng “rầm” một tiếng phá được cửa ra vào.

Ngay sau đó, Gã Trọc hét toáng lên rồi vung mảnh gương tấn công.

Hai người nhanh chóng khống chế hắn, dùng khăn trải giường trong phòng trói chặt lại.

Sau đó, ba người chia nhau hành động.

Nhưng đồ đạc trong nhà quá đơn sơ, đến khi trời tối, mọi ngóc ngách đã bị lục tung.

Không có bất cứ manh mối nào.

Cuối cùng, họ chỉ còn một khả năng duy nhất: chìa khóa nằm trên người quỷ.

Dựa theo những quy tắc đã công bố, khả năng này rất cao.

Bởi trong quy tắc chưa từng nói rõ quỷ sẽ giết người, chỉ dẫn dắt để mọi người tự nghi ngờ, giết lẫn nhau — đến giờ vẫn chưa làm quỷ hiện thân.

Ngoài ra, quy tắc cũng không hề nói giết người mang thân phận quỷ là diệt được quỷ. Dù người đó đã chết, e rằng vẫn không ảnh hưởng gì đến việc quỷ xuất hiện.

Sau một đêm, ngày thứ năm của phiên tòa bắt đầu.

Bùi Tu mang ít nước xuống đưa cho Gã Trọc uống, tránh để hắn chết bất ngờ khiến quỷ hôm nay lại không ra mặt.

Người đàn ông xăm trổ với đôi mắt thâm quầng lẽo đẽo đi theo, liên tục lảm nhảm mấy câu: “Chuyện này thực sự ổn chứ? Lỡ trên người quỷ không có chìa khóa thì sao? Lỡ nó phải giết người thì mới ra mặt thì sao? Nếu nó vào phòng tôi thì sao? Biết đâu tất cả đều là đánh lừa, thật ra chỉ cần ở yên đây đủ bảy ngày là được rồi…”

Bùi Tu dịu dàng trấn an anh ta mấy lần, nhưng chẳng có tác dụng.

Rõ ràng anh ta đang có vấn đề, sau một đêm hoảng loạn đã trở nên cực kỳ bất an.

Trước kia anh ta bình tĩnh vì mỗi ngày đều có người chết, biết rằng quỷ chưa xuất hiện, nên bản thân không có nguy cơ.

Nhưng giờ sắp đối mặt với quỷ, anh ta không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.

Và khi anh ta lải nhải đến lần thứ năm, Tả Thanh vừa mới ngủ đủ giấc, vừa xuống lầu thì đột ngột ra tay — một nhát dao kề ngay cổ anh ta.

Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, anh ta trừng mắt, không dám hé miệng.

Tả Thanh vuốt lại mái tóc rối bời, cười híp mắt: “Hay là giờ tôi giết anh luôn, vậy tối nay khỏi sợ gặp quỷ nữa, thấy sao?”

Bùi Tu vội khuyên: “Đừng làm liều, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.”

Cô liếc anh một cái, phồng má tỏ vẻ ấm ức: “Sao anh chẳng tin đồng đội gì cả? Mau đi kiếm dây, trói hắn lại!”

Bùi Tu gãi mũi: “Xin lỗi.”

Cũng tại trước đó cô hành xử quá “ngẫu hứng”, anh thật sự khó yên tâm.

Trói người lại xong, họ chỉ còn chờ trời tối.

Một ngày nhàm chán nhanh chóng trôi qua. Khi có thông báo: “Còn 5 phút nữa là trời tối”, Tả Thanh và Bùi Tu đồng thời cởi trói cho Gã Trọc và người đàn ông xăm trổ.

Gã Trọc có vẻ điên điên dại dại, toàn thân cứ đung đưa như hồn phách đang phiêu dạt.

Tả Thanh tát hắn hai cái, túm cổ áo hắn đe dọa: “Muốn sống thì tỉnh táo lại! Trước mắt mày chỉ có một con đường. Nhớ kỹ: nếu quỷ đến tìm, nhất định phải lấy được chìa khóa! Nếu không, ngày mai tao sẽ chém mày thành tám khúc!”

Cô cũng chẳng biết hắn nghe hiểu được bao nhiêu, nói xong thì đi thẳng lên lầu.

Bùi Tu đứng ở cửa chờ cô, thấy cô lên mới khẽ dặn: “Cẩn thận đấy.”

Tả Thanh vỗ vai anh: “Lo cho bản thân đi, đừng chết đấy nhé.”

Ánh sáng trắng từ cửa sổ vỡ dần biến mất, trong chớp mắt trời chuyển sang đêm.

Đèn cũng tắt cùng lúc, trong nhà chìm vào bóng tối tuyệt đối.

Tả Thanh lên giường nằm, mở mắt làm quen với bóng tối.

Có lẽ vì đen quá, đến cả Làn đạn cũng không xuất hiện nữa.

Cô ngáp liên tục, suýt chút nữa ngủ thiếp đi.

Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên, một âm thanh khe khẽ vang lên từ hành lang yên ắng.

Tả Thanh lập tức tỉnh táo.

Âm thanh dần rõ hơn.

“Keng... keng...”

Tiếng va chạm trong trẻo vang lên từng nhịp, nghe chẳng khác gì xích sắt trói hồn mà quỷ Vô Thường thường dùng…

Cũng có thể… là chìa khóa.

Âm thanh đó lại gần hơn, dường như sắp tiến tới ngay trước cửa phòng cô.

Nó lang thang làm gì chứ? Đây đâu phải chợ bán rau, còn lựa người nữa sao?

Tay sờ cằm, khóe miệng nhếch lên, Tả Thanh bỗng nhiên há miệng ho “khụ khụ” mấy tiếng to rõ!

Gần như ngay khi cô phát ra tiếng động, tiếng bước chân ngoài cửa lập tức biến mất.

【Làn đạn】: Tôi chưa từng thấy ai muốn chết như vậy luôn…

【Làn đạn】: Mới vào, có ai nói cho tôi biết người này đầu óc có vấn đề không?

【Làn đạn】: Trả lời người trên, chào mừng đến với phòng livestream của kẻ điên nhỏ. 

【Làn đạn】: ? Cô ta còn có biệt danh nữa à?

Nhiệt độ trong phòng Tả Thanh dường như đột ngột hạ thấp.

Cô ngồi trên giường, sờ lên cánh tay nổi đầy da gà, mắt mở to nhìn khắp bốn phía.

Nhưng trong phòng tối om, dù cô cố nhìn kỹ cũng chẳng thấy được gì.

Đột nhiên, một giọt chất lỏng lạnh lẽo, nhầy nhụa nhỏ thẳng xuống đỉnh đầu cô.

Tả Thanh chầm chậm ngẩng lên, trong bóng tối lờ mờ thấy một bóng đen càng đậm hơn cả màn đêm.

Ngay giây tiếp theo, chiếc đèn vốn đã tắt bất ngờ nhấp nháy loạn xạ!

Nó sáng lên trong chớp mắt rồi lập tức phụt tắt, sau hai giây lại sáng lần nữa, cứ lập đi lập lại, nhấp nháy không ngừng.

Khi đèn sáng lên, Tả Thanh cuối cùng cũng nhìn rõ hình dáng lơ lửng phía trên đầu.

Là một nữ quỷ đang treo ngược.

Cơ thể nó buông thẳng từ trần nhà xuống, gương mặt lại quái dị nghiêng về phía cô, đối diện nhìn chằm chằm.

Một nửa khuôn mặt vẫn còn nguyên vẹn, làn da trắng như tuyết. Nửa còn lại thì thối rữa kinh khủng, đầy dòi bọ, máu mủ liên tục nhỏ tí tách xuống từ chóp mũi.

Tả Thanh lập tức ghê tởm nhảy khỏi giường, vung một cú đấm thẳng vào phần mặt còn nguyên của nó!

“Ghê tởm vừa vừa thôi chứ! Dám nhỏ mủ máu lên đầu bà đây hả? Xuống đây cho bà! Hôm nay bà khỏi ngủ luôn, phải tẩn cho mày một trận!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play