Những ngày đầu tiên ở trường cấp 3 X trôi đi trong không khí vừa lạ lẫm vừa háo hức. Hạo Dương ở lớp 10A3 nhanh chóng làm quen với các bạn mới, tiếng cười nói rộn rã lấp đầy không khí trong lớp học. Hàn Duệ ở lớp 10 Toán 1, đúng như dự đoán, nhanh chóng chứng tỏ khả năng vượt trội của mình. Cuộc sống của họ, dù chung trường, vẫn bắt đầu ở hai thế giới nhỏ khác biệt.

Tuy nhiên, tình trạng "hai thế giới" này chỉ kéo dài chưa đầy một tuần. Sáng thứ Hai tuần thứ hai của năm học, khi Hạo Dương và đám bạn đang tụ tập bàn tán về trận bóng rổ cuối tuần ở góc lớp 10A3, thầy chủ nhiệm bước vào, đi cùng một dáng người quen thuộc.

"Cả lớp trật tự nào!" Thầy nói, giọng hơi lớn. “Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới, chuyển từ lớp 10 Toán 1 sang.”

Cả lớp xôn xao bàn tán. Học sinh lớp chọn chuyển sang lớp thường? Chuyện lạ đây! Hạo Dương đang cười nói bỗng khựng lại, mắt mở to khi nhận ra người đang đứng trên bục giảng.

"Hàn Duệ?!" Cậu thốt lên, đủ lớn để vài người bạn ngồi gần nghe thấy.

"Chào cả lớp," Hàn Duệ cất giọng trầm tĩnh, ánh mắt khẽ lướt qua các gương mặt, dừng lại ở Hạo Dương và khẽ gật đầu. “Tôi là Lâm Hàn Duệ.”

Thầy chủ nhiệm mỉm cười hiền hậu. “Rồi, em xuống cuối lớp ngồi cạnh bạn Hạo Dương nhé. Bàn đó còn trống. Hạo Dương, em giúp đỡ bạn mới hòa nhập nhé.”

Dưới những ánh mắt tò mò và ngạc nhiên của cả lớp, Hàn Duệ bước xuống, đi thẳng về phía bàn cuối. Hạo Dương vội vàng dọn dẹp sách vở ở nửa bàn trống bên cạnh mình.

"Mày... mày chuyển sang thật à?" Hạo Dương thì thầm khi Hàn Duệ đặt cặp sách xuống bàn và ngồi vào chỗ. Khuôn mặt cậu không giấu nổi vẻ kinh ngạc và vui sướng tột độ.

"Ừm," Hàn Duệ khẽ đáp. “Bố mẹ tao với thầy cô bàn bạc rồi quyết định.”

“Sao lại thế? Lớp Toán 1 'ngon' thế cơ mà?”

Hàn Duệ khẽ nhún vai. "Áp lực quá." Cậu không nói rõ hơn, và Hạo Dương cũng không hỏi tới. Cậu chỉ cần biết, Duệ ở đây, ngay cạnh cậu, là điều tuyệt vời nhất lúc này. Nụ cười trên môi Hạo Dương càng tươi hơn.

Từ đó, cuộc sống cấp 3 của cả hai chính thức "song hành" theo đúng nghĩa đen, trong cùng một lớp, cùng một bàn. Vẻ ngoài trầm tĩnh, ít nói của Hàn Duệ vẫn là một sự khác biệt nhỏ giữa không khí ồn ào, náo nhiệt của lớp 10A3. Cậu không tham gia vào những cuộc đùa giỡn, tán gẫu ầm ĩ của các bạn, vẫn tập trung vào việc học của mình ngay cả trong giờ giải lao. Nhưng cậu không còn cô độc như khi ở lớp chọn. Ngay cạnh cậu là Hạo Dương, người bạn thân thiết nhất, luôn kéo cậu vào những câu chuyện, những hoạt động chung của lớp.

"Nè Hàn Duệ, lát nữa lớp mình đá bóng giao lưu với lớp bên cạnh đấy! Mày ra xem không?" Hạo Dương huých nhẹ tay Hàn Duệ trong giờ ra chơi.

Hàn Duệ ngước lên từ quyển sách, nhìn Hạo Dương. “Tao... tao làm bài tập.”

"Thôi mà! Ra xem cho vui! Kệ bài tập lát làm cũng được!" Hạo Dương nài nỉ, vẻ mặt đầy mong đợi.

Hàn Duệ khẽ mỉm cười rồi gật đầu. "Ừm. Được rồi." Cậu cất sách vào cặp, cùng Hạo Dương và đám bạn xuống sân bóng. Dù chỉ đứng xem ở ngoài đường biên, ánh mắt chăm chú dõi theo Hạo Dương trên sân, sự hiện diện của Hàn Duệ cũng khiến Hạo Dương vui hơn hẳn.

Trong giờ học, Hàn Duệ vẫn là "học bá" của lớp. Các bài tập mà các bạn khác vật lộn, cậu giải quyết dễ dàng. Cậu vẫn kiên nhẫn giảng lại bài cho Hạo Dương và cả những bạn khác trong lớp khi được nhờ.

"Duệ Duệ, câu này khó quá mày ơi! Giảng nhanh hộ tao chỗ này với!" Hạo Dương huých tay Hàn Duệ, giọng thì thầm.

"Đưa đây tao xem," Hàn Duệ nhận lấy quyển vở của Hạo Dương, xem qua đề bài rồi giảng giải ngắn gọn, mạch lạc.

"À! Ra thế! Hiểu rồi!" Mắt Hạo Dương sáng lên. “Cảm ơn mày nhé! Mày đúng là thiên tài!”

Hàn Duệ chỉ khẽ gật đầu, nụ cười thoáng qua, rồi lại quay về với bài tập nâng cao của riêng mình. Dù ở lớp thường, cậu vẫn đặt ra những mục tiêu học tập cao hơn cho bản thân, vẫn dành thời gian tự học thêm kiến thức chuyên sâu.

Cuộc sống ở lớp 10A3 mang lại cho Hàn Duệ sự cân bằng hơn. Cậu vẫn học hành chăm chỉ, nhưng không còn áp lực cạnh tranh đến nghẹt thở như ở lớp chọn. Quan trọng nhất, cậu có Hạo Dương ở ngay cạnh mỗi ngày. Hạo Dương mang lại cho cậu sự thoải mái, niềm vui giản dị và cảm giác không còn quá cô độc. Tình bạn của họ càng thêm gắn kết. Họ cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, cùng ăn tối, cùng làm bài tập ở nhà Hạo Dương

Hạo Dương cảm thấy rất vui và dễ chịu khi Hàn Duệ chuyển sang lớp mình. Cậu thấy Duệ có vẻ bớt căng thẳng hơn xưa, hòa nhập hơn và có thể đi cùng nhau nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn. Hàn Duệ vẫn là "học bá" nhưng là "học bá" ở ngay cạnh cậu, sẵn sàng giúp đỡ cậu bất cứ lúc nào. Tình cảm của Hạo Dương dành cho Hàn Duệ là tình bạn sâu sắc, sự ngưỡng mộ và dựa dẫm vào người bạn giỏi giang, trầm tĩnh.

Về phía Hàn Duệ, việc ở gần Hạo Dương mỗi ngày, ngồi cạnh cậu ấy trên lớp, cùng nhau đi về nhà mang lại cho cậu sự bình yên và hạnh phúc thầm kín mà cậu chưa từng có. Ánh mắt cậu dõi theo Hạo Dương trên sân bóng (những giờ thể dục hoặc sau giờ học), trong lớp học khi cậu ấy hăng hái giơ tay phát biểu hay cười đùa với bạn bè. Cậu thích nghe tiếng cười của Hạo Dương, thích nhìn thấy năng lượng tích cực ấy. Tình cảm đặc biệt dành cho Hạo Dương vẫn còn là một mầm mống rất khẽ khàng, chưa được gọi tên, chỉ là sự quan tâm sâu sắc, sự thoải mái tuyệt đối khi ở bên cạnh, và cảm giác trân trọng từng khoảnh khắc gần gũi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play