Có một câu nói rất đúng: "Người thế nào thì sẽ nhìn thế giới bằng ánh mắt ấy." Phó Nhất Trác xưa nay luôn dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán thế giới này.
Năm đó Phó Nhất Trác mới chỉ 16 tuổi, tính cách vẫn chưa định hình, cách xử lý vấn đề có phần cực đoan, không được trầm ổn như bây giờ. Chính điều này đã dẫn đến rất nhiều nuối tiếc suốt cả đời sau này của hắn – đều xuất phát từ quãng thời gian gọi là “giai đoạn nổi loạn” ấy.
Cha mẹ Phó Nhất Trác đã lớn tuổi mới có con, con trai cả lại đúng lúc ở cái tuổi “khó thương nhất”, đương nhiên sẽ càng cưng chiều đứa nhỏ sau nhiều hơn một chút. Phó Nhất Trác cũng chẳng tranh giành tình cảm, trong thế giới của hắn, hắn đã là người lớn, không còn cần đến sự yêu thương của cha mẹ nữa. Chính điều này khiến hắn chẳng thân thiết với ai, vô tình dưỡng thành tính cách máu lạnh vô cùng.
Ngày Phó Dương mất tích, là do mẹ Phó đẩy cậu ra ngoài đi mua đồ ăn, Phó Nhất Trác đi theo làm người khuân vác.
Chợ rất đông đúc và ồn ào, người chen chúc nhau, trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng của các loại động vật. Phó Nhất Trác suốt đường cau mày đầy chán ghét, lấy cớ đi vệ sinh để trốn ra ngoài hít thở chút không khí.
Sau hơn mười phút hít thở không khí trong lành ở bên ngoài, Phó Nhất Trác tính toán thời gian rồi vội vã quay lại.
Từ xa, hắn nhìn thấy mẹ mình đang cãi nhau với một người bán rong, vì quá kích động nên buông tay khỏi xe đẩy. Phó Dương đang ngồi trong xe, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, ngây thơ hồn nhiên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT