Ký túc xá tối đen như mực.

Chỉ có Quách Diêu là có thiết bị chiếu sáng, các người chơi nữ đều bám sát chị ấy.

"Tích tắc, tích tắc."

Đột nhiên, tiếng nước nhỏ giọt vang lên từ cầu thang.

Bên ngoài trời đang mưa, nước thấm vào trong nhà cũng là chuyện bình thường.

Nhưng vì quá yên tĩnh nên tiếng nước nhỏ giọt này nghe rất rợn người.

"Tích tắc..."

"Á!"

Đột nhiên, một người chơi nữ hét lên, tất cả mọi người đều giật mình, hoảng sợ dựa vào tường: "Có chuyện gì vậy? Cô kêu gì thế?"

"Đừng dọa tôi, tôi muốn về nhà..."

Quách Diêu quay lại: "Có chuyện gì vậy?"

Người chơi nữ đó sờ mặt mình: "Có... có nước nhỏ vào mặt tôi."

Cầu thang này bị thấm nước nghiêm trọng đến vậy sao? Quách Diêu nghi ngờ chiếu đèn pin vào mặt người chơi nữ đó nhưng chị ấy lại nhìn thấy những ngón tay lau mặt và bên má của cô ấy đều nhuốm màu đỏ.

Những người khác cũng nhìn theo hướng đèn pin ấy, thấy một màu đỏ tươi.

"Không phải nước, là máu!" Có người kinh hãi kêu lên.

Đầu óc của những người khác lập tức trống rỗng.

Lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng xào xạc, chưa kịp ngẩng đầu lên, họ đã cảm thấy có chất lỏng nhỏ giọt xuống mặt, đầu và người họ.

"Máu! Có máu!"

Cầu thang đổ mưa máu sao?

Quách Diêu chiếu đèn pin lên trên, chỉ thấy cầu thang và trần nhà ở trên đều bám đầy những vật thể kỳ dị. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nhìn kỹ thì thấy đó toàn là người nhưng cơ thể của họ bị vặn vẹo, hoàn toàn biến dạng, ngũ quan dữ tợn, mắt, miệng, mũi đều chảy máu.

"Hô hô hô."

Những con quái vật phát ra âm thanh kỳ lạ từ cổ họng, chúng có vẻ rất phấn khích.

Cầu thang ở trên đều bị chặn hết, họ không thể quay về ký túc xá được!

Quách Diêu không chút do dự quay người bỏ chạy, chỉ có chị ấy có đèn pin, những người chơi khác đều không có, khi nguồn sáng di chuyển, những người chơi khác không nhìn rõ chân mình, khi chạy thì vấp ngã luôn trên cầu thang.

Một người ngã thì những người phía sau cũng ngã theo, ngã thành một đống, không thể đứng dậy được.

"Hô hô hô." Những con quái vật bò xuống, trực tiếp túm lấy bắp chân của một người chơi nữ mà cắn xé.

"Á! Cứu tôi! Cứu tôi!"

"Hu hu, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!"

Nguồn sáng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bóng tối vô tận và nỗi đau da thịt.

Trên người con quái vật phát ra tiếng cười, âm thanh dần dần giống tiếng người, cuối cùng biến thành giọng nói của họ.

Con quái vật nói: "Lần sau gặp tao thì phải quỳ xuống, biết chưa? Nếu không tao sẽ tát chết mày."

"Triệu Tiểu Tình, mày đúng là đồ hèn hạ, cởi quần áo ra, quỳ xuống."

"Bài tập của mày mất thì tìm tao làm gì? Mày nghĩ tao sẽ ăn cắp bài tập của mày sao, ha ha ha."

Đều là giọng nói của họ nhưng lại phát ra từ miệng con quái vật.

Những lời này họ rất quen thuộc, là những lời họ từng nói khi còn đi học...

Phó bản kinh dị luôn thích 'giết người vô tội’.

Một con quái vật méo mó bò lên từ dưới đất, cuối cùng từ từ đứng thẳng, trên người mặc bộ đồ thể thao trắng dính đầy vết máu nhưng khuôn mặt búp bê lại vô cùng sạch sẽ.

Cô vỗ vỗ tay vì bụi bám khi bò dưới đất, cô nhìn về phía tòa nhà ký túc xá nam đối diện.

Một cú nhảy qua tường rồi lao xuống, trong bóng tối, tứ chi kỳ quái leo lên tòa nhà đối diện.

Những người chơi nam ở phía này cũng gặp phải tình huống tương tự.

Nhưng họ lại xui hơn một chút.

Họ bị chặn đường cả trên lẫn dưới, không có chỗ để chạy.

Chỉ có thể lấy cây lau nhà ở góc cầu thang, cố gắng chống đỡ những con quái vật này.

Quái vật không cảm thấy đau, liên tục thu hẹp không gian sống của người chơi.

Chúng không giết họ mà liên tục hành hạ họ, dọa nạt, áp sát.

Từ trong quái vật phát ra giọng nói của một số người chơi, liên tục lặp lại những lời tục tĩu mà họ từng nói thời thanh thiếu niên.

"Tao vừa vén váy của Vương Vũ, ha ha ha, con nhỏ mặc đồ lót màu da, đúng là như không mặc gì, chắc cố tình đấy."

"Cô giáo tiếng Anh da trắng thật đấy, he he, bên trong quần áo chắc cũng trắng." ( app truyện TᎽT )

"Mày đúng là đồ ngu, dám mách lẻo, bây giờ quỳ xuống gọi tao là ông thì tao có thể đánh mày ít hơn một chút ha ha ha."

"Chân Quách Diêu đẹp thật đấy, giả vờ gì chứ, sớm muộn tao cũng sẽ ngủ với nó."

"Á!" Lý Đào hét lên, cố gắng át đi giọng nói quen thuộc mà gã vừa nghe thấy, đó là giọng của chính gã.

Một tay của gã bị Vu Nhạc Nhạc đánh gãy, buộc cố định trên cổ, giờ chỉ còn một tay cầm đèn pin.

May mắn là gã trốn ở phía sau cùng, lưng dựa vào tường, phía trước toàn là những người chơi nam khác.

Một khi có người muốn lùi lại, Lý Đào sẽ lập tức đẩy người đó lên phía trước, chặn kín lối để bảo vệ bản thân.

Trong bóng tối, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, át cả tiếng mưa bên ngoài.

Không khí nồng nặc mùi tanh, không còn là mùi tanh của nước biển nữa.

Ở cửa cầu thang, một cậu thiếu niên xinh đẹp mặc áo sơ mi đứng đó, quan sát vở kịch đang diễn ra phía dưới.

Cuối cùng, khi đã xem đủ, cậu lên tiếng: "Giết chúng đi."

Những con quái vật lập tức thay đổi chiến thuật, từ từ tra tấn chuyển sang xé xác.

Người chơi bị cắn chết, cũng có người chơi cố gắng chống cự. Tô Thần Dương dùng cây lau nhà chống cự hai con quái vật, tạo ra một khe hở.

Lý Đào lập tức lách qua người Tô Thần Dương, cầm đèn pin chạy xuống tầng dưới.

Tô Thần Dương cũng nhanh chóng đẩy mạnh con quái vật ra rồi chạy theo xuống cầu thang.

Đằng sau họ là tiếng những con quái vật đuổi theo, họ chạy như điên ra ngoài, không dám ngoái đầu lại.

Nhưng nếu họ quay đầu lại, họ sẽ thấy rằng những con quái vật đó đều biến mất khi đến cửa ký túc xá.

Khuôn viên trường trở lại yên tĩnh.

"Ào ào." Tiếng mưa trở nên lớn hơn.

Vu Nhạc bước trên xác chết đi lên cầu thang, Chung Duệ vốn định rời đi nhưng nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.

Chung Duệ nhìn từ trên cao xuống, lúc thấy cô thì cậu nhíu mày: "Đây là ký túc xá nam, cô không nên vào đây."

Đây cũng là lãnh địa của cậu, cậu ghét những người không thuộc về tòa nhà này xâm nhập.

Vu Nhạc ngẩng đầu, ngực đầy máu, khuôn mặt trắng trẻo: "Lớp trưởng, chơi trò chơi cùng tôi không?"

Chung Duệ: "Tôi không có hứng thú với trò chơi của cô, tôi chỉ muốn giết chúng."

"Ha ha ha." Vu Nhạc cười lớn, giọng cười chói tai: "Rõ ràng là rất vui mà, mấy người còn lại là thú vị nhất, sự từ chối của cậu làm tôi buồn quá."

Chung Duệ đi từ tầng trên xuống, đến bên cạnh cô: "Tôi sẽ nhìn cô rời khỏi ký túc xá nam."

Vu Nhạc ngừng cười, nghiêng đầu nhìn cậu: "Không tin tôi đến vậy sao?"

Chung Duệ nắm lấy tay cô, kéo cô đi.

Vu Nhạc chậm rãi đi theo: "Tôi không lén lút vào ký túc xá nam đâu."

"Vậy bây giờ cô đang làm gì?"

"Tôi vào một cách đường hoàng, bà quản lý không có ở đây."

Bà quản lý hiện đang bận bắt những đứa bé hư không về phòng sau khi tắt đèn.

Chung Duệ kéo Vu Nhạc xuống tầng một nhưng Vu Nhạc lập tức nắm chặt ngón tay cậu, hai bàn tay đan vào nhau.

"Cô đang làm gì vậy?"

"Quần áo của tôi vô tình bị bẩn rồi, tôi không còn quần áo nào khác, cậu có thể cho tôi mượn một bộ không?"

"Không được."

"Cậu không mặc đồng phục dài tay, cho tôi mượn đi." Vừa nói Vu Nhạc vừa cởi áo khoác của mình ra, bên trong chỉ có một chiếc áo hai dây màu trắng, hai cánh tay cô trắng trẻo và thon thả.

Chung Duệ: "Mặc dù chúng ta là bạn cùng lớp nhưng tôi có thể đánh cô."

Vu Nhạc bĩu môi: "Lớp trưởng, giúp đỡ bạn học đi mà."

Chung Duệ im lặng, ngón tay cậu bị Vu Nhạc nắm chặt, dường như cô không có ý định buông ra.

"Ở đây đợi tôi, tôi lên lấy quần áo." Chung Duệ vung tay.

Mắt Vu Nhạc sáng lên, cô buông tay: "Cảm ơn~"

Khi cậu thiếu niên đẹp trai quay người, vẻ mặt không còn nghiêm trọng như vậy nữa.

...

[Các em là một lũ học sinh hư, đêm đầu tiên đến trường làm sao có thể ngoan ngoãn đi ngủ được chứ?]

[Phát hành nhiệm vụ phó bản: Hãy khám phá toàn bộ khuôn viên trường, tìm kiếm bí mật trong trường]

[Tiến độ khám phá khuôn viên trường hiện tại là 20%]

"Cộc, cộc..."

Một bà lão lưng còng chín mươi độ, chống gậy đi trong khuôn viên trường, bà không có khuôn mặt.

Bà lão không có khuôn mặt chính diện, cả đầu đều là tóc, mặt hướng lên trên, tưởng là gáy nhưng trong mái tóc trắng rối lại mọc ra một cái miệng đỏ như máu.

"He he he... Tao ghét nhất là những đứa trẻ không về nhà vào ban đêm, đừng để tao tìm thấy chúng mày."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play