Mạch điện kêu lách tách, thỉnh thoảng phun ra vài tia lửa, cuối cùng chìm vào bóng tối và tĩnh lặng.

Vu Nhạc cảm nhận được có một bàn tay đang định chộp lấy mình từ phía sau, cô không cần quay đầu cũng biết đó là ai.

"Cậu quản nhiều thật đấy, lớp trưởng, cậu tưởng mình là lớp phó kỷ luật sao?" Vu Nhạc vừa nói vừa nhanh chóng lao xuống tầng hầm.

Khi rẽ xuống cầu thang, cô trực tiếp bám vào tường để leo, tốc độ cực nhanh.

Nhưng vẫn bị đuổi kịp, cổ áo cô bị giật một cái.

Nhưng có lẽ đối phương sợ làm rách quần áo nên nhanh chóng buông tay.

Tầng hầm giống như một mê cung, Vu Nhạc đi vòng vèo để thoát khỏi Chung Duệ, sau đó đi tìm đàn em của mình.

Mất điện rồi, tầng hầm còn rất nhiều quái vật, đàn em còn sống không nhỉ?

Vu Nhạc di chuyển trong im lặng, cô có khả năng nhìn đêm, đi khoảng vài mét rẽ ngoặt thì nhìn thấy Tô Thần Dương.

Trên hành lang, Tô Thần Dương dán sát vào tường đi từng bước thận trọng, trong tay còn cầm một cái búa sắt không biết kiếm đâu ra.

Vu Nhạc cố ý lao nhanh về phía trước, không hề che giấu tiếng bước chân của mình để dọa cậu ấy.

Tô Thần Dương nghe thấy động tĩnh quay đầu lại chỉ thấy một màn đen, cậu phán đoán thứ đó sắp tới rồi, liền vung búa đập tới.

"Đàn em."

Một giọng nữ vang lên, quen thuộc đến thế, Tô Thần Dương vội vàng thu tay lại nhưng đã không kịp nữa.

Vu Nhạc nắm lấy cái búa: "Ồ... tôi cũng không muốn đánh đàn em của đại lão đâu."

"Cô có bị thương không? Xin lỗi nhé, tôi tưởng là quái vật đến rồi, có đập trúng chỗ nào không?" Tô Thần Dương lo lắng đưa tay ra.

Vu Nhạc né tay cậu ấy, còn cướp luôn cái búa vung vài cái chơi, thấy khá vừa tay.

"Đừng sờ lung tung, tôi không sao."

Tô Thần Dương thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi, làm tôi hết hồn, vừa rồi trên kia có động tĩnh, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Có quái vật đuổi tôi, còn chộp được áo tôi nữa, suýt nữa thì tôi bị bắt rồi."

Cô vừa kể lại vừa như đang mách lẻo?

Trong bóng tối, ánh mắt Tô Thần Dương lộ vẻ khâm phục, bị quái vật đuổi mà vẫn thoát được, thậm chí đại lão còn không thở gấp, quá lợi hại.

"Đột nhiên mất điện, chỗ này tối om, chúng ta phải thám hiểm nơi này thế nào đây?"

"Đây."

Một mảnh vải mềm được nhét vào tay Tô Thần Dương, cậu ấy lộ vẻ nghi ngờ.

"Cầm lấy áo tôi mà đi theo." Nói xong Vu Nhạc Nhạc liền đi về phía trước, tay còn vung vẩy búa sắt để chơi.

Tô Thần Dương vội vàng nắm chặt góc áo rồi đi theo.

Đây là dưới lòng đất, không có cửa sổ, một chút ánh sáng cũng không lọt vào được, thực sự là đưa tay không thấy năm ngón, Tô Thần Dương thậm chí còn không nhìn thấy người trước mặt. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nhưng Vu Nhạc Nhạc có thể dẫn cậu ấy tiến về phía trước một cách dễ dàng, có thể nghe thấy cô đang khẽ hát một bài hát không rõ tên, tay vung búa có tiếng gió, trông cô rất thoải mái.

Đây chính là người chơi lâu năm, đây chính là đại lão sao?

Đây chắc chắn là đại lão cấp cao rồi!

Tô Thần Dương chưa từng thấy người chơi đại lão nào khác nhưng cậu ấy cảm thấy Vu Nhạc Nhạc chắc chắn là đại lão cấp cao rồi.

Có thể tiến về phía trước một cách hoàn hảo trong bóng tối, chắc chắn đại lão đã sử dụng đạo cụ.

Tô Thần Dương thầm ghen tị: "Nếu tôi sống sót trong phó bản này, liệu lúc nhận được điểm tích lũy, tôi có thể đổi được nhiều loại đạo cụ như vậy không?"

"Sống sót rồi hãy nói."

Vu Nhạc đã từng là NPC kinh dị trong nhiều phó bản, cô đã tiếp xúc gần với rất nhiều người chơi.

Điểm tích lũy, đạo cụ, cô đã từng nghe những từ này, còn có cả công hội, thị trấn Thiên Đường nữa.

Cô là NPC kinh dị, cô không thể tiếp xúc với những thứ này, vì vậy cô cũng không hiểu lắm.

Vu Nhạc cố gắng tránh nói chuyện với Tô Thần Dương về những điều này, dù sao thì nói nhiều sẽ sai nhiều.

Nhưng không ngăn được sau khi quen thuộc thì Tô Thần Dương lại trở nên lắm mồm!

"Đại lão, cô có sử dụng đạo cụ mắt đêm không? Đạo cụ này đắt không? Người chơi mới phải mất bao lâu mới có thể có được?"

"..."

"Đại lão, cô có biết phải vượt qua bao nhiêu phó bản mới có thể trở về thế giới thực không? Mặc dù ở thế giới thực tôi cũng chỉ có một mình, tôi là trẻ mồ côi, không ai quan tâm đến việc tôi sống hay chết nhưng bản thân tôi thì quan tâm chứ, tôi sắp tốt nghiệp đại học rồi, trang cuối cùng trong nhật ký của tôi ghi đầy những kế hoạch cho tương lai."

Có Vu Nhạc Nhạc ở đây, Tô Thần Dương cảm thấy vô cùng an toàn.

Cứ đi trong bóng tối yên tĩnh như thế này, Tô Thần Dương lại càng hay suy nghĩ lung tung, vì vậy cậu ấy chọn cách đi trong bóng tối và trò chuyện.

"Sau khi tốt nghiệp, tôi định đi du lịch, tôi sẽ đi leo núi Thái Sơn, mặc áo khoác chống gió, tạo đủ kiểu dáng đẹp trên đỉnh núi, sau đó đến địa phương ăn món ốc xào..."

"Cậu mà còn ồn ào nữa thì tôi sẽ không dẫn cậu đi nữa đâu." Vu Nhạc hết kiên nhẫn rồi.

"..." Là cậu ấy quá trớn rồi, Tô Thần Dương lập tức im miệng.

Xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, những âm thanh nhỏ vụn càng trở nên rõ ràng.

Biểu cảm của Tô Thần Dương hơi thay đổi, hạ giọng nói: "Có âm thanh kỳ lạ..."

"Chúng bị nhốt nên rất tức giận."

"Ai bị nhốt? Tại sao lại bị nhốt?"

"Cậu cũng sẽ bị nhốt vào đó, nếu không thì khám phá sẽ không đủ đâu."

NPC kinh dị không thể nghe được nhiệm vụ phó bản mà hệ thống giao cho người chơi.

Vu Nhạc vốn không biết nhiệm vụ của những người chơi này là gì.

Nhưng trước đó, Tô Thần Dương đã mở miệng hỏi đại lão có thể dẫn cậu ấy cùng khám phá trường học không, điều này ngay lập tức làm lộ thông tin nhiệm vụ của người chơi.

Vu Nhạc bây giờ không chỉ biết thông tin nhiệm vụ của người chơi, cô còn biết tất cả NPC kinh dị sẽ làm gì, cô chính là một bug lớn, có góc nhìn của Thượng Đế.

Miếng vải trong tay đột nhiên bị giật mất, Tô Thần Dương giật mình, cậu vội vàng với tay về phía trước nhưng chỉ nắm được không khí.

Không có ai?

"Đại lão? Vu Nhạc Nhạc?" Tô Thần Dương lo lắng gọi tên cô.

"Rầm rầm rầm!"

"Thả chúng tôi ra!"

Đột nhiên, cánh cửa bên cạnh bị đập mạnh từ bên trong, bên trong là tiếng hét của học sinh. ( app TYT - tytnovel )

Tô Thần Dương sợ đến nỗi lông tóc dựng đứng, trong bóng tối, cậu ấy biết mình đang ở một hành lang dài nhưng không biết bên cạnh còn có một cánh cửa.

Âm thanh nhỏ vụn lúc nãy chính là phát ra từ cánh cửa này, có lẽ là những thứ bên trong đang tỉnh dậy.

Và bây giờ, chúng đã thức dậy hết!

"Thả chúng tôi ra, chúng tôi không làm gì sai cả!"

"Ở đây quá tối, tôi lạnh quá, đói quá, thả chúng tôi ra!"

"Tôi biết lỗi rồi, tôi sẽ không trốn học ngủ trong ký túc xá nữa, thả tôi ra đi."

Đều là tiếng của học sinh, xen lẫn tiếng khóc, rất hỗn loạn.

Nghe như những học sinh bình thường bị nhốt trong đó rồi đang hối lỗi.

Cánh cửa bị đập đến rung lên, thậm chí có mùi bụi nhưng chúng không thể ra được.

"...Phòng giam?" Tô Thần Dương lẩm bẩm, trong chốc lát cậu ấy đã hiểu ra.

Đây chính là phòng giam!

Chiều nay, trong giờ thể dục, mấy người chơi đứng dưới mái hiên đã bị huấn luyện viên Trương dẫn đến phòng giam.

Mấy người chơi đó vẫn chưa chết?

Họ ở trong đó sao?

Vu Nhạc Nhạc nói, cậu cũng sẽ bị nhốt vào đó.

Nhưng vào đó liệu có sống được không...

"Rắc."

Đó là tiếng khóa cửa bị gãy!

Trong bóng tối, Tô Thần Dương không kịp chạy, từ trong cửa vươn ra vô số cánh tay nắm lấy cánh tay cậu ấy, kéo cậu ấy vào trong!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play