❀❀❀

Tác giả viết: Đại Thẩm 83 xuyên về thời thơ ấu của Lý Trì Thư, nhưng vì thời gian chỉ có đúng một ngày nên sự quan tâm và yêu thương cho bé Lý Trì Thư không đủ nhiều. Vậy nên sau khi dẫn Lý Trì Thư bé đi chơi tung tăng cả ngày, anh ấy dắt bé tới cổng trường tiểu học quốc tế ở vùng ngoại ô, chặn đường Thẩm 83 bé khi ấy vẫn còn là một anh chàng lạnh lùng, ngầu lòi.

❀❀❀

Trên con đường dẫn đến cổng trường Quốc tế sau giờ tan học.

Vì công ty của bố Thẩm có việc khẩn cấp nên tài xế của Thẩm gia bị điều đến nơi cách công ty hơn 10km, ngày hôm nay Thẩm Bão Sơn bé chỉ đành tự cuốc bộ trên đường nhỏ đến chỗ tiện bắt xe về hơn.

Sắp đến chỗ rẽ ở góc đường thì phía sau vang lên tiếng gọi hờ hững của đàn ông trưởng thành: "Thẩm, Bão, Sơn."

Thẩm Bão Sơn bé nghe thấy nhưng chẳng muốn ngoảnh đầu, dù có là ai thì cậu muốn quan tâm sẽ quan tâm, không muốn đếm xỉa sẽ không đếm xỉa, vốn dĩ học cả ngày đã đủ bực bội rồi, mẹ còn đi công tác không có nhà nên tâm trạng cậu đang rất tệ, ai gọi cũng không muốn quay lại xem.

Ngay lập tức một cục đá nhỏ phóng chính xác đến vai cậu.

Thẩm Bão Sơn Bé bị đau nhưng không la hét cũng không gào khóc mà chỉ nhướng mày, xoa vai mình quay người lại hỏi lạnh lùng: "Muốn chết à?"

Vừa ngước mắt lên thì phát hiện người đứng trước mặt mình là một người đàn ông cao to đẹp trai, đang cười tủm tỉm quan sát mình, không cúi đầu cũng không khom lưng, bộ dạng rất vênh váo đắc chí.

Thẩm Bão Sơn bé khó chịu trong lòng.

Cậu nghe thấy đối phương hỏi: "Nhóc vênh quá nhỉ?"

Thẩm Bão Sơn bé càng khó chịu trong lòng.

Sự khó chịu ấy lan ra đến nét mặt của cậu.

Thẩm Bão Sơn bé buông tay, hỏi với ngữ điệu cáu kỉnh: "Anh nói tôi ấy hả?"

Anh ta không biết ngượng dám nói cậu? Muốn nhìn lại xem là ai đang ỷ thế hiếp người không?

Đối phương nhếch cao khóe môi, nét cười trong đôi mắt càng sâu hơn tựa như có thể đọc thấu mỗi một suy nghĩ, mỗi một cảm xúc trong lòng cậu.

Cảm giác bị nhìn thấu khiến bé Thẩm Bão Sơn 9 tuổi sinh ra lòng thù địch, cậu để ý còn có một cậu bé gầy gò nhỏ thó đứng kế bên người đàn ông, tuy đôi mắt sáng sủa có hồn nhưng do gầy tong gầy teo nên trông hơi bị lồi ra.

Dường như cảm nhận được cảm xúc bực dọc từ cậu, mặc dù cậu bé đó vẫn nhìn vào mắt cậu, nhưng lặng lẽ lùi ra sau người đàn ông kia nửa bước.

Đó là một cậu bé nhút nhát, đằng sau sắc mặt xám xịt ấy là vẻ xanh xao thiếu dinh dưỡng khó lòng che giấu. Lướt qua quần áo cũng có thể nhận ra cậu ta không thuộc về khu này, ngay cả bộ quần áo đang mặc cũng cũ kĩ, còn kém hơn cả bộ đồng phục kiểu Anh mà bọn trẻ trong trường Thẩm Bão Sơn bé ghét nhất —— Song chúng cũng không ảnh hưởng đến việc đây là một bé trai rất xinh xắn.

Người đàn ông khoác một tay trên vai bé trai, tay kia xách cặp của cậu bé, đợi Thẩm Bão Sơn bé quan sát xong hết mới bất ngờ lên tiếng: "Cũng giỏi, giác ngộ ngay từ lần gặp đầu tiên."

Thẩm Bão Sơn bé chợt hoàn hồn, bối rối dời tầm mắt, vô thức lớn giọng phản bác người đàn ông: "Anh nói gì?"

Anh ta cười không đáp lại, đẩy bé trai đang che chở lên trước: "Làm quen đi, em bé này tên là Lý Trì Thư."

"Thần kinh à." Thẩm Bão Sơn bé mất hết kiên nhẫn, tỏ vẻ phiền phức muốn quay người bỏ đi, "Tôi chả quan tâm cậu ta tên gì."

Còn chưa bước được một bước thì cổ áo bị tóm lấy, lời cảnh cáo của người đàn ông truyền từ trên đầu xuống tai cậu: "Quá tam ba bận, anh nhắc lại cho nhóc lần nữa —— Bé trai tên là Lý, Trì, Thư."

Thẩm Bão Sơn bé bị anh ta lôi cổ áo ép quay người lại.

Lúc này cơn cáu kỉnh trong cậu đã lên đến đỉnh điểm, đang tính phản kháng thì bắt gặp nét cười trong đôi mắt người đàn ông vụt tắt, chỉ còn khóe môi vẫn nhếch lên như cười mà như không cười, hỏi cậu bằng giọng vô cùng nghiêm túc: "Đã nhớ rõ chưa?"

Thẩm Bão Sơn bé mím môi, liếc cậu bé đứng phía sau anh ta.

Lý Trì Thư.

Cậu lại nhìn thêm một lần nữa.

Lý Trì Thư.

Thẩm Bão Sơn bé hung hăng ghi nhớ cái tên ấy.

"Còn chuyện gì không?" Cậu hỏi lạnh tanh, không muốn dây dưa một khắc một giây nào với hai kẻ một lớn một nhỏ này.

"Tất nhiên là có." Người đàn ông ngồi xổm trước mặt, móc một quyển vở cũ mỏng và một cây bút chì từ trong cặp sách của Lý Trì Thư bé ra, vừa cúi đầu hí hoáy viết vừa nói, "Giờ đi học hàng ngày của Lý Trì Thư là từ 7 giờ sáng đến 4 giờ chiều, bao gồm cả đi và về, thứ bảy chủ nhật em ấy không đi học, ở nhà làm bài một mình. Địa chỉ nhà là số 116 tòa nhà cũ của nhà máy lọc dầu Tân Nguyên đường Tử Đồng, rảnh rỗi thì nhóc đến nhà em ấy chơi, nhân tiện mang theo đồ ăn ngon, em ấy thích ăn trái cây và bánh ngọt, tốt nhất là bánh tương tự như Oreo. Nhóc nhớ qua làm bài tập cùng em ấy, nếu được thì dẫn đến nhà nhóc chơi —— Đừng nói với anh là nhóc không rảnh, mẹ em chưa từng bắt phải đi học thêm, còn ủng hộ em ra ngoài chơi với bạn bè, mẹ thích Lý Trì Thư nhất."

Thẩm Bão Sơn bé nheo mắt: "Mẹ tôi không hề biết cậu ta."

"Ý anh là sau này." Người đàn ông nhanh chóng viết xong những lời dặn dò, xé trang giấy đó dúi vào tay cậu, "Nếu mi dám làm mất nó thì sẽ hối hận cả đời."

Thẩm Bão Sơn bé cầm tờ giấy, đọc hết mấy lời dặn dò trên đó một lúc lâu xong phì cười, nói với anh ta: "Anh tìm nhầm người rồi đúng không, nhà tôi không phải mở cô nhi viện."

Người đàn ông "hừ" một hơi cứ như đã đoán được mình năm 9 tuổi không thể nôn ra được lời nào tốt đẹp.

Anh ta áp sát cậu, nheo mắt nhìn trừng trừng cậu như thú hoang, hạ thấp giọng: "Người không biết giữ mồm giữ miệng sau này lớn lên sẽ không có vợ."

Thẩm Bão Sơn bé không chút lung lay: "Rồi sao?"

Cậu cóc tin.

Cậu đẹp trai thế này cơ mà.

Khóe mắt người đàn ông hơi giật giật, anh ta im lặng nhìn cậu nhóc.

Chốc sau, cậu nghe anh ta hỏi: "Mi nhìn xem anh giống ai?"

Thẩm Bão Sơn bé nghe xong thì quét mắt nhìn tới nhìn lui mặt người đàn ông, đột nhiên nín lặng.

Khá giống bố, cũng có nét na ná mẹ.

Cậu vỡ lẽ vì sao anh ta biết tên của mình, còn biết rõ gia đình mình.

Thẩm Bão Sơn bé: "Anh là anh họ ở nơi nào đó sao?"

Người đàn ông cười khẩy hai tiếng, nở nụ cười đắc thắng, ghé vào tai cậu nói một câu.

Thẩm Bão Sơn bé trợn tròn mắt, lúc người đàn ông lùi về sau thì lại đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.

Cậu chợt nhớ ra gì đó, chỉ vào Lý Trì Thư hỏi: "Vậy cậu ta là con... con trai của anh?!"

Cậu hỏi xong không đợi anh ta trả lời mà nhìn qua Lý Trì Thư bé.

Lần này Thẩm Bão Sơn bé nhìn Lý Trì Thư bé từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, nhìn xong thì thầm với người đàn ông: "Sao anh lại nuôi thành ra thế này vậy?"

Lý Trì Thư bé đứng gần đó nghe được, cậu vặn xoắn hai ngón tay, cúi gục đầu nhìn xuống.

Cứ thế không ngẩng đầu lên.

Trong tích tắc một cú đánh nhẹ lên gáy Thẩm Bão Sơn bé: "Không được dùng lời không hay miêu tả Lý Trì Thư."

Thẩm Bão Sơn bé "ồ" lên, che đầu mình bực bội quay đầu lại: "Có đâu!"

"Nói ám chỉ cũng không được."

Cậu đang định phản bác thì người đàn ông lại kề bên tai thầm thì câu khác.

Vẻ mặt tức tối của cậu dần dần méo đi theo lời nói của người đàn ông, xen lẫn một chút không thể tưởng nổi lẫn ngờ vực khó tin, rồi nhìn Lý Trì Thư bằng ánh mắt kỳ quặc.

Đến khi anh ta nói xong, cậu bật thốt lên không chút suy nghĩ: "Anh điên rồi sao? Cậu ta là con trai. Con trai có trưởng thành đi nữa cũng không thể trở thành vợ yêu."

Cú đánh thứ hai mang tính cảnh cáo rơi cánh xuống đầu cậu nhóc: "Đây là lần cuối cùng nhóc dùng thái độ kiểu này nói về cậu bé."

Thẩm Bão Sơn bé ăn một cú đánh bên trái một cú đánh bên phải, mặc dù không đau nhưng cảm giác nhục nhã rất lớn.

Cậu xoa đầu căm tức nhìn người đàn ông, nhưng mà không dám phản kháng lại anh ta, xuất phát từ một loại tiềm thức nào đó ngay cả cậu cũng không hiểu.

"Bắt đầu từ hôm nay nhiệm vụ của nhóc không còn là một mình trưởng thành nữa, mà là trông nom Lý Trì Thư, cùng em ấy trưởng thành vững vàng từng ngày, một khắc cũng không được quên." Anh ta đứng dậy, đút tay vào trong túi quần, cụp mắt nhìn cậu, "Nhớ chưa?"

Thẩm Bão Sơn bé không nói gì, chỉ liếc nhìn sang Lý Trì Thư bé vẫn im thin thít nãy giờ.

Vừa gầy nhẳng vừa lùn tịt, người thì nhem nhuốc mặc đồ cũ kĩ cứ như một ngày không ăn no ba bữa, có khác nào cái sào tre đâu.

Thế này nuôi chẳng phải đơn giản lắm sao? Ai mà chẳng làm được.

Hết.

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play