Chương 1284: Thiếu nữ coi tiền như rác 

Hơn nửa năm trời màn trời chiếu đất, hai người đói đến xanh xao vàng vọt.

Người nhà họ Đường và họ Tống, chưa từng một ai nhớ đến hỏi thăm tình hình hiện tại của hai người.

Mùa đông đến, trái tim hai người càng lạnh lẽo tuyệt vọng, thân thể lại không chống đỡ nổi, một đêm nọ đồng thời sốt cao.

Trong cơn mê man, họ nghe thấy có người đang nói chuyện, giống như giọng địa phương.

Cuối cùng họ tỉnh lại trong bệnh viện, mở mắt ra, liền thấy Đường Quả ngồi bên cạnh, cô cúi đầu hình như đang xem điện thoại.

Nhìn thấy con gái đã lâu không gặp, mắt hai người đỏ hoe, muốn nói gì đó, lại không biết nói gì.

“Ba mẹ, hai người tỉnh rồi?”

“Tiểu Quả, ba…”

Hai người nghẹn ngào, không biết nên nói gì.

“Con đã giúp ba mẹ liên hệ viện dưỡng lão tốt nhất tỉnh,” Đường Quả mỉm cười nói, “Đợi ba mẹ khỏe lại rồi xuất viện, con sẽ đưa ba mẹ qua đó. Con đã thanh toán trước 20 năm chi phí, ăn mặc ngủ nghỉ, đều bao hết. Nếu ba mẹ sống lâu hơn, con sẽ lại đóng thêm tiền. Sau này ba mẹ cứ yên tâm ở đó, trước khi ba mẹ nhận được tiền hưu, con sẽ mỗi tháng đưa ba mẹ tiền tiêu vặt, trước đây ba mẹ cho con bao nhiêu tiền tiêu khi học đại học, con sẽ đưa hai người bấy nhiêu.”

“Cơm hộp con đã đặt giúp rồi, lát nữa sẽ có người mang đến, con phải đi làm.”

“Tiểu Quả…” Tống Tĩnh Hoa gọi Đường Quả lại, “Mẹ…”

Đường Quả quay đầu lại, nhìn hai người, “Ba mẹ, giữ gìn sức khỏe, con đã nói rồi, ba mẹ có ơn sinh dưỡng con, tự nhiên con có trách nhiệm phụng dưỡng ba mẹ.”

Họ có ơn sinh dưỡng cô?

Cô có trách nhiệm phụng dưỡng họ?

Cho nên, chỉ có vậy thôi sao?

Hai người ngơ ngác nhìn Đường Quả rời đi, cuối cùng không thể thốt nên lời.

Họ nhớ lại, đã từng họ đối xử với đứa con gái duy nhất của mình như thế nào. Khi cô còn nhỏ, ngoại trừ cho cô ăn mặc, cung cấp tiền cho cô đi học. Ngoài ra, không có gì khác.

Thời gian còn lại, họ đều dùng để giúp đỡ những người thân khó khăn của mình, lại xem nhẹ chính con gái.

Khi cô học đại học, mỗi tháng chi tiêu 800 tệ, họ nói với cô rằng, cô đã trưởng thành, cha mẹ không có nghĩa vụ phải cho cô cuộc sống xa hoa. Muốn gì thì cô phải tự mình cố gắng.

Cô đi làm, cũng tự mình tích cóp tiền vay tiền mua xe. Mặc dù, lúc đó nhà họ vẫn còn không ít tiền tiết kiệm.

Nhưng mà, số tiền tiết kiệm đó, tất cả đều bị họ cho người khác mượn, đưa ra ngoài, mới rơi vào kết cục hiện tại.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Tĩnh Hoa liền khóc.

Đường Lập Đức ở bên cạnh an ủi, Tống Tĩnh Hoa lại càng khóc không ngừng.

Hai bà bác nằm giường bệnh khác, đều hỏi có chuyện gì vậy.

“Con gái nhà chị hiếu thảo quá, sao chị còn khóc? Nhìn con trai tôi kìa, cả ngày bận bận bận, mẹ nằm viện, chẳng nói gì đến tiền thuốc men, chỉ đến thăm tôi, mang hai quả trái cây, mỗi ngày gọi điện thoại cũng không muốn.”

“Đúng vậy, nghe con gái chị vừa nói, còn tìm cho hai người viện dưỡng lão tốt nhất thành phố này, chỗ đó tôi biết, phong cảnh hữu tình lắm, nhiều người muốn vào ở lắm đấy.”

“Ở một tháng, phải tốn cả vạn tệ, con gái chị vậy mà đóng phí trước 20 năm cho hai người, nếu con tôi mà chịu đưa tôi đến chỗ đó ở, thì tôi đã thắp hương cảm tạ rồi.”

“Đừng tưởng ở viện dưỡng lão không thoải mái, chỗ đó khác lắm, nhân viên công tác cực kỳ kiên nhẫn, mỗi ngày đều có người hầu hạ, người ở đó đều cảm thấy đang hưởng thụ cuộc sống của ông bà chủ.”

Tống Tĩnh Hoa ngẩn người, một tháng phải tốn cả vạn tệ?

Vậy 20 năm, chẳng phải là đến mấy trăm vạn sao?

Con gái bà lợi hại đến vậy sao?

Chỉ là, vì sao, trong lòng bà càng khó chịu?

Một nỗi khó chịu không thể diễn tả thành lời, đây là vì sao? Trong đầu bà, cứ hiện ra rất nhiều chuyện cũ.

Con gái muốn ăn viên kẹo bà mua về, bà nói với Đường Quả rằng, những thứ này đều là cho Đường Chí Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play