Chương 1261: Thiếu nữ coi tiền như rác
Thật đúng là đáng thương cho đứa trẻ nhỏ. Đồ của mình bị người khác lấy đi làm quà, khóc hai tiếng cũng không được.
Đường Quả luôn cho rằng, những bậc cha mẹ như vậy, trước nay chưa từng nghĩ đến cảm xúc của con cái họ. Trẻ con cũng là một con người, đồ vật, đồ chơi của chúng là thuộc về chúng.
Khi mang đi tặng người, có thể hỏi trước một tiếng không?
Cả hai đều là người làm công tác văn hóa, đồ vật có chủ, lẽ nào không biết không hỏi tự lấy là trộm sao?
Nếu là con nhà người khác nghịch ngợm, làm hỏng đồ đạc trong nhà, cha mẹ vậy mà có thể vẻ mặt hiền hòa nói, trẻ con mà, thích nghịch ngợm thôi, còn chưa hiểu chuyện, có thể tha thứ.
Đồ của con mình bị người khác lấy đi, khóc lóc không hiểu chuyện, lại bị mắng không thể tha thứ.
Con nhà người ta phạm sai lầm, vậy mà có thể dễ dàng tha thứ.
Cái logic này, thật đúng là kỳ quái hết chỗ nói.
Cực phẩm, đều là do những người này nuông chiều mà ra.
Trong ký ức của Đường Quả, hai vợ chồng này đã không ít lần làm như vậy.
Khi còn nhỏ, không ít đồ chơi nhỏ của cô bị Đường Mộng Mộng, Đường Chí Minh để mắt tới, đều bị họ hào phóng tặng cho người khác.
Nếu đồ của cô bị người làm hỏng, hai người vẫn cười nói vui vẻ, một chút cũng không cảm thấy Đường Mộng Mộng và Đường Chí Minh đáng ghét, chỉ cảm thấy trẻ con không hiểu chuyện, lớn lên sẽ tốt thôi.
Nhưng nếu cô vì chuyện đó mà khóc lóc, chắc chắn sẽ bị một trận giáo huấn.
Họ nói Đường Quả kỳ quái, cục mịch, không hòa đồng.
Nếu không phải lớn lên trong môi trường như vậy, cô ấy có trở thành người có tính cách như vậy không?
Tống Tĩnh Hoa và Đường Lập Đức khuyên nhủ Đường Quả một hồi, đều bị cô nói cho nghẹn họng.
"Ba mẹ, con thật sự không dám ở nhà nữa." Khóe miệng Đường Quả khẽ nhếch lên vẻ châm biếm, "Bây giờ vì giúp đỡ nhà bác cả, ba còn tính đem nhà đi thế chấp, ba nói ơn của bác cả giúp ba, vĩnh viễn không thể quên được, lòng con thật sự có chút sợ."
"Tiểu Quả, con nói cái gì vậy, chẳng phải là giúp đỡ bác cả con một chút thôi sao?" Đến bây giờ, Đường Lập Đức vẫn không cảm thấy việc ông giúp đỡ nhà Đường Lập Bình có gì không đúng.
"Nói cái gì vậy, ba, con sợ có một ngày, ba vì giúp đỡ nhà bác cả mà bán con đi mất."
Đường Lập Đức không thể tin được Đường Quả sẽ nói ra những lời như vậy, mặt đỏ bừng lên vì tức giận, "Đường Lập Đức ba, sao có thể là người bán con gái?"
"Vậy nếu có một ngày, xuất hiện hai lựa chọn, ba à, con và bác cả, chỉ có thể tồn tại một người, ba sẽ chọn bác cả hay là chọn con?"
Hệ thống: Má ơi, ký chủ đưa ra một nan đề từ xưa đến nay, không ai có thể trả lời hoàn hảo được.
Đường Lập Đức không nói nên lời, một bên là anh trai ruột, một bên là con gái ruột, câu hỏi này quả thật quá hiểm hóc khó xử.
"Câu hỏi này có lẽ sẽ khiến ba rất khó xử, vậy con đổi câu khác."
Đường Quả không tiếp tục làm khó Đường Lập Đức, "Ba à, nếu con vẫn ở nhà, tích cóp đủ tiền đặt cọc, đang chuẩn bị mua nhà, bác cả đến nhà tìm ba vay tiền, nhưng ba không có tiền, ba có bắt con cho bác cả mượn tiền không? Bởi vì nhà bác ấy nợ nần, lại không muốn thế chấp nhà trả nợ, đành phải đến tìm người em ruột là ba vay thôi."
"Nhà cửa không vội, đương nhiên là cho bác cả con mượn trước để giải quyết khó khăn trước mắt." Đường Lập Đức không cần suy nghĩ trả lời.
Trả lời xong, liền thấy Đường Quả cười khanh khách, "Ba à, con có nghĩa vụ phải cho bác ấy mượn sao?"
"Bác ấy là bác cả con, là anh trai ruột của ba."