Chương 1247: Thiếu nữ coi tiền như rác
"Thiên Lăng là em trai ruột của con, sao con có thể không giúp chứ?" Tống Tĩnh Hoa có chút luống cuống tay chân, "Giúp, mẹ, con giúp. Chỉ là năm mươi vạn thật sự quá nhiều, con hiện tại không lấy ra được nhiều như vậy."
Vốn dĩ bà và Đường Lập Đức còn giữ được cả trăm vạn tiền tiết kiệm.
Trước đó cho nhà Lưu Xuân Nguyệt mượn năm mươi vạn, lại chi trả tiền thuốc men cho Đường Chí Minh, sau này còn cho thêm mười vạn nữa. Hiện tại tiền tiết kiệm đã không còn năm mươi vạn, hơn nữa trong nhà một chút tiền dư cũng không có, trong lòng bà cũng có chút sốt ruột.
"Vậy con còn bao nhiêu?"
"Cũng chỉ còn chưa đến bốn mươi vạn." Tống Tĩnh Hoa nói, "Mẹ, nếu không, con gom góp, đưa mẹ bốn mươi vạn được không, nhiều hơn con cũng không lấy ra nổi." Nhìn mẹ mình đáng thương, bà nghĩ ngợi, đi công ty ứng trước một tháng lương, bốn mươi vạn vẫn xoay sở được.
Nếu em trai muốn mua nhà, mua ở nội thành, bà cũng cảm thấy không có ý kiến.
Nhà cửa để ở đó cũng không mất giá, giúp được thì giúp, bỏ lỡ cơ hội này có lẽ sẽ hối hận cả đời.
Tuy rằng không còn tiền tiết kiệm, trong lòng sẽ hoảng loạn, nhưng người nhà sao có thể không giúp đỡ nhau được.
Nhớ năm đó, bà và Đường Lập Đức cũng tay trắng làm nên, vất vả khổ sở bôn ba ở thành phố mới có được chỗ đứng, bà có thể hiểu được người không có nhà cửa khát khao có được một mái ấm của riêng mình đến nhường nào.
Hơn nữa, người đó vẫn là em trai ruột của bà, sao có thể không giúp?
Đường Quả ở trong phòng nghe, cũng không ra ngoài khuyên nhủ.
Theo tiến độ hiện tại, đôi ba mẹ coi tiền như rác của cô, toàn bộ tài sản cũng chỉ còn lại căn hộ này.
Đương nhiên, căn hộ này phỏng chừng cuối cùng cũng không giữ được, sẽ trở thành kẻ nghèo hèn.
Không sao cả, có cô ở đây, nhất định sẽ cho họ một bữa cơm ăn, không để họ chết đói.
Tống lão thái ở nhà Đường Quả hai ngày, đợi đến khi lấy được tiền từ Tống Tĩnh Hoa, xách theo đồ đạc Tống Tĩnh Hoa mua cho bà ta, không lâu sau liền đi.
Một ngày nọ, Đường Quả tan làm về nhà, liền thấy Tống Tĩnh Hoa một mình mặt mày ủ rũ ngồi trên sô pha phòng khách.
Trong lòng cười lạnh một tiếng, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh Tống Tĩnh Hoa, "Mẹ, mẹ ngồi đây cau mày làm gì vậy? Có chuyện gì khó khăn sao?"
"Không, không có gì."
Tống Tĩnh Hoa tự cho rằng Đường Quả không biết chuyện bà đã dốc hết tiền trong nhà cho Tống lão thái mượn, thậm chí còn ứng trước một tháng lương, rồi mượn thêm mấy ngàn tệ của đồng nghiệp.
Bây giờ hai tay trắng trơn, còn nợ nần bên ngoài.
Từ sau những ngày tháng sung túc, bà đã rất lâu rồi không cảm nhận được cái cảm giác trong tay không có tiền, trong lòng hoảng loạn này.
Nhất thời xúc động đem hết tiền cho mượn, trong lòng bà kỳ thật cũng có chút hối hận.
Nhưng nghĩ đến Tống lão thái là mẹ bà, Tống Thiên Lăng là em trai bà, bà lại cảm thấy đó là điều nên làm, nhà họ cũng cho nhà Đường mượn không ít tiền, lẽ nào không thể cho nhà mẹ đẻ mượn sao?
Nếu vì chút tiền mà gây mâu thuẫn với người nhà mẹ đẻ, đó mới là chuyện nực cười.
Người nhà mẹ đẻ trước sau vẫn là chỗ dựa duy nhất của bà.
Đường Quả có thể đoán ra ý nghĩ của Tống Tĩnh Hoa, đúng vậy, người nhà mẹ đẻ quả thật là chỗ dựa của người phụ nữ đã gả đi, nhưng còn phải xem đó là người nhà mẹ đẻ như thế nào đã.
Cả nhà Tống lão thái kia, lòng dạ không biết để ở đâu, ngoài việc đến chỗ Tống Tĩnh Hoa hút máu, chưa từng thấy họ giúp đỡ Tống Tĩnh Hoa một chút nào.
"Mẹ, mẹ thật sự không sao chứ? Con thấy sắc mặt mẹ không tốt lắm." Đường Quả vẻ mặt quan tâm hỏi.
Tống Tĩnh Hoa có chút chột dạ, vội vàng đứng lên, "Không sao, con lo lắng vớ vẩn gì đấy, mẹ đi nấu cơm, Tiểu Quả, con quét dọn nhà cửa đi."