Cho đến giây cuối cùng khi sóng xung kích ập đến, Tề Hồng vẫn đang điều khiển "Người tìm kiếm số một". Họ cách ngôi sao đó một khoảng cách khá xa, nếu xa hơn một chút, xa hơn một chút nữa, có lẽ vẫn có một tia hy vọng mong manh, họ sẽ không từ bỏ dù chỉ một chút hy vọng…
Khắp nơi đều là ánh sáng.
Thời Uyên trôi nổi trong biển sao rực rỡ.
Mọi thứ vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cảnh tượng này trong ký ức của mình, nhưng một cách kỳ lạ, cậu cảm thấy rằng từ rất lâu trước đây, cậu đã từng nhìn thấy vũ trụ vô tận như vậy rồi.
Cậu nghĩ đến rất nhiều điều.
Cậu nhớ lại sân khấu rực sáng, tiếng vỗ tay của khán giả, sự hoảng loạn của mọi người khi cậu lần đầu tiên đến hầm trú ẩn, biển hoa khi Lục Thính Hàn khải hoàn; cậu nhớ lại, khi biết mình chỉ có thể khiến quái vật có được những tháng năm vô tận, sự hoảng sợ và bất an đó, rồi lại nhớ cậu và Lục Thính Hàn đứng kề vai bên ban công, cậu thăm dò nói, cậu không phải thần cứu thế, không thể cứu loài người, và Lục Thính Hàn cười nói với cậu, cậu từ hoang nguyên đi đến thành phố là có ý nghĩa, cậu đến để chứng kiến lòng dũng cảm của họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT