'Muội đừng làm chính mình khó xử nữa!'
Ngay sau đó, Vân Tiêu bên cạnh khẽ hít một hơi, nói: 'Long mạch nghịch chuyển, âm độc nhập vào cơ thể, ăn mòn tạng phủ và gân mạch, hủy căn cơ nhân đạo, cho dù lúc ấy muội chỉ bị ảnh hưởng một chút thì đối với người không có tu vi mà nói thì đúng là chuyện đòi mạng. Khi đó thần hồn của muội đều đã bị hao tổn, trí nhớ đương nhiên sẽ không được đầy đủ, không có khả năng nhớ được hết cảnh tượng lúc đó...'
Hắn nói xong liền khẽ thở dài, quay đầu nhìn Phương Thốn, trên mặt là vẻ nghiêm túc hiếm thấy, thấp giọng nói: 'Cách đối nhân xử thế của tiên sinh thật làm cho người ta khâm phục, ta cũng đến lúc này mới hiểu được khi đó vì sao người phải nghĩ cách luyện ra một viên long châu, thậm chí còn rất có chấp niệm đối với việc này. Bây giờ ta mới biết được, người lại còn từng chịu kiếp nạn giống như vậy, mà lại chưa từng nói với người khác...'
'Nếu như huynh ấy nói chuyện này với người khác thì huynh ấy đã không phải là mình nữa rồi...'
Thần sắc Phương Thốn cũng có chút khổ não. Đây là điều hắn bội phục nhất nhưng cũng không... đồng tình nhất.
Làm việc tốt không để ai biết, đây gọi là cái gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT