'Cho nên Nam Cương gấp gáp muốn đàm phán hòa bình với Đại Hạ cũng không có gì kỳ quái, bây giờ người tới Ôn Nhu Hương vẫn chỉ là người của các tiểu quốc xung quanh, hoặc là một số người dân Đại Hạ tự mình chạy tới đây, nhưng nếu như hai bên kí hiệp nghị, cửa khẩu mở rộng, ai nào biết sẽ có bao nhiêu người không chịu được dụ hoặc của nơi này, cho dù là mất mạng cũng muốn chạy đến cái Ôn Nhu Hương này nếm thử tư vị?'
Vân Tiêu nói, chẳng biết từ lúc nào sắc mặt đã từ hớn hở trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt quét qua đám người trong sân, nói: 'Không nói người khác, nói các vị ở đây đi nếu được lựa chọn, đồng ý sống dưới sự cai trị của Đại Hạ ta, khai khẩn ruộng hoang vất vả cần cù cả đời, hay là muốn ở trong Ôn Nhu Hương Nam Cương, mơ một giấc mộng đẹp sống qua ngày?'
Bầu không khí bỗng nhiên có chút bị đè nén lại.
Đám người trong sân đối mặt với vấn đề này, lại không biết trả lời thế nào.
Còn Vân Tiêu dừng một lát sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Phương Thốn, nói: 'Đây chính là chỗ mà dọc theo con đường này ta nghi ngờ nhất, ta biết Phương huynh là vì giải quyết vấn đề Ôn Nhu Hương, thế nhưng ta đi dạo quanh Ôn Nhu Hương một lượt, biết cái này căn bản là không có cách nào giải quyết, người có chân, ngươi không cách nào không cho bọn họ chạy tới đây, vĩnh viễn cũng không thể phòng ngừa những yêu đan này xuất hiện…'
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT