Thật ra cũng không khó tìm. Dù sao chỉ là một ngăn bí mật hơi sơ sài, khó mà giấu hết dấu vết. Bạch Vân Tiềm đưa tay nhấc lên, thuần thục lấy hộp ra.
Bạch Nghiên Tư thốt lên:
“Thì ra để ở chỗ này.”
“Đúng vậy!” Bạch Vân Tiềm đáp, “Chỉ cần nhớ lại chút chuyện cũ, nằm ngẩn người trên giường ngó lên trần, cũng có thể phát hiện điểm lạ.”
Chỉ là, Tĩnh Viễn hầu hiển nhiên chưa từng phát hiện. Ông ấy toàn ngủ ban đêm, đèn tắt rồi thì nhìn thấy gì được? Mà sau khi mẫu thân hắn khó sinh rồi mất, e rằng phụ thân hắn cũng chẳng quay lại căn phòng này ngủ nữa. Đến lúc Lý thị vào cửa, càng dọn ra sân khác, nơi này gần như bị niêm phong.
Lý thị từng lén tới tìm, không ngờ lại bị kẻ giả kia bắt gặp. Nhưng kẻ giả kia hoàn toàn không đoán ra nguyên do, còn bị bà ta lừa kể ra.
Huống hồ kẻ giả cũng không có ký ức của hắn, vốn dĩ chẳng biết gì. Lúc mẫu thân mất, hắn chỉ mới ba tuổi, Lý thị chắc cũng nghĩ đứa trẻ như vậy chẳng thể nhớ được gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT