Trung Đô có vô số chùa chiền lớn nhỏ. Trong số đó, nổi tiếng nhất là chùa Linh Cốc. Lý Hạo cũng được Tư Dương cho biết, chùa Linh Cốc có những vị sư thầy chân chính, vì vậy việc này chắc chắn phải đến đó.
Tư Dương không định đi cùng Lý Hạo chuyến này, sợ Lý Hạo đi một mình sẽ bị đối xử như khách hành hương bình thường. Thế nên, anh đưa cho Lý Hạo một con dấu của môn phái mình. Con dấu này đã được thông báo tới toàn bộ giới Huyền môn ngay từ khi anh nhận đệ tử đầu tiên. Mặc dù Tư Dương chỉ nhận một đệ tử và vẫn quen sống một mình, không nhận nhiều môn đồ, nên người ngoài chưa hình thành khái niệm về tông môn của anh. Nhưng con dấu này về cơ bản những ai cần biết thì đều đã biết, nên không sợ mang đến chùa Linh Cốc mà không ai nhận ra.
Lý Hạo không dám để lá bùa lại qua đêm. Ngay khi trời còn chưa tối, anh đã vội vã đến chùa Linh Cốc. Tư Dương cũng rời khách sạn cùng anh. Khi vừa ra khỏi cửa phòng, một đám người đang bao quanh một người đàn ông có ngoại hình khá bình thường, thậm chí hơi xấu, nhưng khí chất không tồi, đi ra khỏi thang máy. Lý Hạo thấy họ vội tiến tới chào hỏi, còn Tư Dương chỉ lướt mắt qua rồi đi thẳng vào thang máy. Lý Hạo nói vài ba câu xong thì vội vã đuổi theo Tư Dương.
Không đợi Tư Dương hỏi, Lý Hạo đã liến thoắng kể ra những người vừa nãy là ai. Họ là đạo diễn, phó đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất của bộ phim đang quay. Tư Dương hỏi: "Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đeo kính là ai?"
Lý Hạo đáp: "Bộ phim tôi đang quay được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết. Người đó là tác giả tiểu thuyết. Nhưng viết tiểu thuyết và viết kịch bản phim truyền hình khác nhau. Một số nội dung bị cục điện ảnh kiểm duyệt không cho chiếu, phải sửa lại một chút, nên hiện tại tác giả cũng ở đoàn phim, nói là để học cách viết kịch bản. Nếu sau này phát triển tốt thì có vẻ muốn chuyển hướng sang làm phim. Có vấn đề gì à?"
Nói xong, Lý Hạo lại thì thầm với Tư Dương: "Trước kia làm văn chương không kiếm được tiền. Giống như biên kịch, cực khổ dốc hết tâm huyết viết một quyển, kiếm được mấy chục vạn đã là đạo diễn nhân từ. Mấy chục vạn còn phải nộp thuế. Một kịch bản nhanh thì nửa năm, chậm thì mấy năm mới viết xong một quyển, tính ra thật sự không kiếm được bao nhiêu. Bây giờ thì khác rồi, chuyển thể tiểu thuyết, bên tiểu thuyết cũng kiếm tiền, quay thành phim truyền hình, danh tiếng tăng lên ít nhất cũng kiếm được cả triệu. Nếu có đội ngũ phía sau thao túng, kiếm chác đủ đường, có người còn kiếm được nhiều hơn cả diễn viên tuyến hai, ba. Tác giả tiểu thuyết này có thể nói là một quyển thành danh, đặc biệt lợi hại. Cuốn tiểu thuyết này đạo diễn phải trao đổi rất nhiều lần mới mua được. Dương Dương, cậu nói xem hắn có dùng bàng môn tả đạo gì không? Nếu đúng thì cậu phải nói cho tôi biết, cậu yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không nói ra. Nhưng vì giờ đang ở cùng đoàn phim, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt, nên tôi cũng tiện tránh."
Tư Dương liếc xéo anh: "Đeo ngọc bội cho cẩn thận, an phận mà đóng phim thì tự nhiên sẽ không có phiền phức tìm đến cậu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT