A… Không được.” — Giang Nặc nghiêm mặt từ chối, chớp mắt rồi nói tỉnh bơ:
“Lão đạo đã chết rồi.”
“Chết hẳn, thi thể cũng không còn. Thật đáng tiếc.”
Mọi người: “…”“Hoàn toàn không nghe ra ngươi thấy đáng tiếc ở chỗ nào.”
Vương Bình xấu hổ cười cười, không tiếp tục đề tài này.
Ngược lại, Tư Nghiên hơi nhíu đuôi mày. Hắn không cảm thấy Giang Nặc đang nói dối, nhưng cũng không hiểu nguyên nhân.
Sắc trời đã tối hẳn, Hồ đạo trưởng bật đèn, nghiến răng từ trong ngực móc ra một tấm bùa nhàu nát, dán lên vết thương ở cánh tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT