Lôi kiếp này thanh thế to lớn, vừa nhìn liền biết không phải loại nhỏ như một chín nhị chín. Thực ra, đến bước Nguyên Anh này rồi, cũng rất hiếm gặp loại lôi kiếp nhỏ như vậy.

Bởi vì nếu thiên phú không đủ, linh căn không tốt, tu sĩ có thể miễn cưỡng Trúc Cơ, kết đan, nhưng muốn tiếp tục đi lên lại khó như lên trời.

Nhìn Vân Trung Phi là hiểu: kết đan cũng đã vô cùng gian nan, rốt cuộc còn có khả năng dẫn phát lôi kiếp.

Nhưng nếu có thể một đường tu hành đến Kim Đan đỉnh, đủ để dẫn lôi kiếp, thì đã được coi như người có thiên phú không tệ. Tiếp tục lên nữa, từ Nguyên Anh đến Hóa Thần, đó đều là nhân tài kiệt xuất trong đương đại. Trừ một số trường hợp đặc biệt, phần lớn người có thể đến bước này tuyệt đối không phải hạng vô danh trong tu hành giới.

Từ Hóa Thần lên Đại Thừa lại càng hiếm, mỗi ngàn năm có thể xuất hiện mười người đã là nhiều, thường thường chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cho nên, từ giai đoạn Kim Đan lên Nguyên Anh, hầu như sẽ không còn xuất hiện loại lôi kiếp nhỏ như một chín nhị chín nữa, ít nhất cũng phải là 49 lôi kiếp. Mà lôi kiếp của Phó Táp lúc này càng lúc càng mạnh, “Không phải □□ thì là cửu cửu,” Nguyễn Như Thần không nhịn được nói.

Phiêu Miểu chân nhân xác định: “Vẫn là cửu cửu,” giống hệt lần trước khi hắn kết đan.

Ông nhìn sang nhi tử, thấy Vân Trung Phi đang rất nghiêm túc quan sát, lúc này mới quay đầu đi. Khác với lần kết đan trước, khi ấy lôi kiếp tuy mạnh nhưng với người đã kết đan như Vân Trung Phi thì ích lợi không lớn. Nhưng lần này là hóa anh, đối với cảnh giới hiện tại của Vân Trung Phi, tuy ngộ tính kém không thể lĩnh hội quá nhiều, nhưng chỗ tốt vẫn rất rõ rệt.

Ôn Nhu tất nhiên cũng thu được chỗ tốt.

Còn về phía Ngọc Trúc, Thanh Giải và Thanh Huỳnh, lần này Bạch Tiểu Hồ không gọi bọn họ lại gần, trái lại để họ đứng cách xa một chút.

Uy áp của thiên lôi đâu phải chuyện đùa.

Từ Nguyên Anh đã bắt đầu chịu áp chế. Cảnh giới càng thấp mà đến gần, sẽ bị ép tới mức không thể nhúc nhích; ngược lại tu vi càng cao, hoặc ít nhất cũng không kém nhiều, mới có thể đứng gần hơn một chút.

Bạch Tiểu Hồ chờ đoàn người đến gần mới thấy rõ.

So với lần trước, tuy lôi kiếp cũng đến rất đột ngột, nhưng lần này Phó Táp đã có kiếm ở bên người, không cần người khác đưa, tiện lợi hơn nhiều.

Phó gia chủ và Phó phu nhân lần này cũng không quá mức căng thẳng.

Dù sao lần trước còn liên quan đến việc chữa linh căn, trước khi thành công bọn họ đều nơm nớp lo sợ, đến lúc kết thúc mới thở phào. Lần này, bọn họ tin tưởng nhi tử nhất định độ kiếp thành công.

Bạch Tiểu Hồ tự nhiên cũng tin tưởng.

Hắn so với lần trước còn thoải mái hơn nhiều, tự tìm đâu ra một cái ghế, ung dung ngồi xuống, tỏ vẻ chuẩn bị xem.

Phiêu Miểu chân nhân: “……”

Nguyễn Như Thần cũng nhếch khóe miệng, ánh mắt vẫn không rời Phó Táp, nhưng nhịn không được nói: “Sớm biết thế này, đã dẫn như Lâm đến cùng xem.”

Cơ hội tốt như vậy!

Nhưng ai nghĩ đến Phó Táp mới kết đan năm ngoái, lại bởi vì một số nguyên nhân mà phải kết đan lần thứ hai, nhưng lần thứ hai đã lên thẳng Kim Đan đỉnh. Tính cả lần kết đan đầu tiên, vậy mà chưa đến mười năm, quá nhanh!

Không ai ngờ, hắn nhanh như vậy liền Nguyên Anh.

Bạch Tiểu Hồ liếc nhìn hắn một cái, hỏi: “Muốn cấp linh thạch sao? Cấp linh thạch đi, ngươi còn có một lần cơ hội. Chờ ta đột phá, để đệ đệ ngươi tới xem.”

Nguyễn Như Thần cuối cùng cũng nhìn sang hắn, thoáng kinh ngạc bởi tạo hình của hắn, rồi hỏi: “Ngươi còn bao lâu?”

“Mới vừa rồi ta đã nói rồi, nhiều nhất ba tháng.” Bạch Tiểu Hồ đáp, “Ngươi không nghe sao? Ngươi cũng là Nguyên Anh mà nhĩ lực kém vậy? Không biết một lòng đa dụng à?”

Nguyễn Như Thần: “……”

Ta tưởng ngươi chỉ nói đùa.

Phó Táp vì một ít ngoài ý muốn mới kết đan lần thứ hai, kết đan xong đã là Kim Đan đỉnh. Ngươi thì năm ngoái mới kết đan…

Nguyễn Như Thần chợt nhớ ra, lần đầu tiên thấy Bạch Tiểu Hồ cũng là năm ngoái, lúc ấy hắn còn chưa Trúc Cơ.

“Ngươi nói thật?” Hắn bỗng phản ứng lại.

“Đương nhiên,” Bạch Tiểu Hồ đáp.

Dù mới kết đan năm ngoái, nhưng trước đó hắn đã tích tụ rất nhiều linh khí, vừa kết đan liền sắp tới trung kỳ, sau đó đấu với kiếm tu bên Kiếm Tông thì đột phá lên trung kỳ. Sau lại còn giao thủ với phản đồ, tuy hao tổn nhiều linh thạch và bị thương nặng, nhưng cũng được lợi ích không ít.

Thêm một năm tu luyện, bây giờ đã sắp đủ, nhiều nhất ba tháng, chắc chắn lôi kiếp sẽ tới.

Quả nhiên, lôi kiếp tụ lại rồi bắt đầu rơi xuống.

Mọi người không nói thêm nữa, chuyên chú nhìn Phó Táp độ kiếp.

Lần này so với lần trước còn lâu hơn, suốt cả đêm, đến sáng sớm khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi, mây đen tan đi.

Phó Táp thành công tấn giai Nguyên Anh.

Trường hợp lớn như vậy, càng nhanh chóng lan truyền khắp tu hành giới.

Phó gia lại một lần khách khứa tấp nập, vô cùng náo nhiệt.

Phương Thiếu Lương và đám người cũng gửi tin chúc mừng. Họ không đến, nhưng nghe nói gửi không ít linh thạch. Vừa hay cũng kịp lúc một bí cảnh sắp mở ra, bọn họ định đi thám hiểm, biết đâu gặp được chín âm hoa.

Hai tháng sau, một ngày nọ, Bạch Tiểu Hồ cũng dẫn tới lôi kiếp, thuận lợi tấn giai Nguyên Anh.

Tu hành giới lại chấn động: Phó gia rốt cuộc thế nào, người sau nghịch thiên hơn người trước. Phó Táp đã nhanh lắm, vậy mà lại thêm một người nữa.

Nghe nói người này còn là cửu linh căn?

Ngay lập tức càng nhiều người đến tìm hiểu. Phó gia chủ và Phó phu nhân vốn đã trải qua nhiều lần, nay ứng phó rất bình tĩnh.

Phiêu Miểu chân nhân gần đây vẫn ở đây, có ông tọa trấn, không ai dám làm càn.

Chỉ có một người rất bất mãn.

“Không phải nói ba tháng sao?” Nguyễn Như Lâm trừng mắt, “Ta còn cố đẩy nhanh tốc độ, chỉ dừng lại giữa đường một chút thôi, thế mà vẫn chậm nửa ngày?”

“Dừng lại giữa đường?”

“Gặp bạn một chút,” Nguyễn Như Lâm nói, “Nhưng đâu quan trọng, quan trọng là còn chưa tới ba tháng.”

Bạch Tiểu Hồ nhếch miệng, “Ta nói là nhiều nhất ba tháng, cũng có thể hai tháng rưỡi, hoặc hai tháng, thậm chí nhanh thì một tháng cũng không chừng.”

Ai bảo ngươi nhất định phải đúng ba tháng? Ngươi còn tính ra ngoài uống rượu chơi đùa, chuyện này đâu thể chuẩn xác thế.

Nguyễn Như Lâm: “……”

“Ca ta bảo ba tháng cơ mà,” hắn tức giận, “Tốn linh thạch mà hoa không kịp…” Đúng vậy, để xem lần này, hắn phải tốn linh thạch.

Giờ thì…

“Bổn thiếu gia lần đầu tiêu tiền mà lại tiêu không hết.” Nguyễn Như Lâm tức tối xoay người bỏ đi, nhìn rất không vui.

Phía sau hắn đi theo một nam tu cao lớn, so với hắn còn cao hơn nửa cái đầu. Người này nhìn bọn họ, chắp tay nói: “Phó đạo hữu, Bạch đạo hữu, thứ lỗi, hắn tính tình vốn vậy.”

Rồi cười chúc mừng: “Chúc mừng nhị vị tấn giai Nguyên Anh.”

Nói xong, hắn ngượng ngùng cười rồi đi theo Nguyễn Như Lâm.

Bạch Tiểu Hồ hỏi: “Ai thế?”

Xem bộ dạng, rõ ràng không phải hộ vệ như lần trước, hơn nữa người này còn là Nguyên Anh.

Phó Táp đáp: “Chí giao của Nguyễn Như Thần.”

Bạch Tiểu Hồ gật đầu tỏ vẻ hiểu. Trong đầu hắn thoáng nảy ra một ý nghĩ: chẳng lẽ cơ bắp tráng hán kia… Nhưng nhìn lại không giống lắm, người này cũng chỉ hơi tráng thôi.

Thôi, chẳng liên quan mình, không nghĩ nữa.

Hắn đi bế quan củng cố tu vi.

Phó Táp gật đầu. Hắn mới xuất quan chưa đến nửa tháng, hai người gặp lại mới vài ngày, giờ đã muốn bế quan tiếp.

Sách!

Bạch Tiểu Hồ tuy thi thoảng sẽ ghé thăm, nhưng vì bế quan cần tập trung, nên tổng cộng mới qua ba lần.

Phó Táp: “……”

Thôi, không nghĩ nữa.

Hơn tháng ngắn ngủi vậy mà chớp mắt đã qua.

Trong thời gian này, Ôn Nhu phát hiện sư huynh càng “dạy dỗ” mình chăm chỉ hơn, gần như mỗi ngày trích ra hai ba canh giờ để luyện kiếm cùng nàng.

Trời biết nàng vẫn chỉ là Kim Đan sơ kỳ, sao có thể đánh nổi Nguyên Anh sơ kỳ như hắn…

Cho dù hắn áp chế tu vi, nàng vẫn không đánh lại!

Trái lại Vân Trung Phi lại háo hức muốn thử, chẳng hiểu hết gian nan. Nhưng sau một lần lên đài giao thủ, hắn liền không muốn nhìn nữa.

Loại này đánh sao cũng không lại, chút hy vọng cũng không có… quá đả kích.

Hắn vẫn là đi tìm Ngọc Trúc chơi thì hơn!

Dù cùng là đơn linh căn, nhưng Ngọc Trúc dễ đối phó hơn nhiều. Trước mặt nàng, Vân Trung Phi rất tự tin, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể thắng, cảm giác quá tuyệt.

Hắn còn tính dẫn Ngọc Trúc đi nghe khúc ở thanh lâu, nghĩ rằng Phó Táp nghe khúc còn ngộ ra cơ mà.

Nhưng bị Phiêu Miểu chân nhân ngăn lại.

Vân Trung Phi chỉ đành miễn cưỡng bỏ ý định, cùng mọi người thảo luận. Không có Bạch Tiểu Hồ giảng giải tỉ mỉ, họ chỉ có thể tự mình suy ngẫm.

Dù vậy, cũng có thú vị riêng.

Phương Thiếu Lương, Sầm Đồng vừa từ bí cảnh trở về, liền nghe tin Bạch Tiểu Hồ cũng Nguyên Anh. Mọi người há hốc miệng một lúc lâu mới phản ứng.

“Có khi truyền nhầm? Phó Táp Nguyên Anh thì còn dễ hiểu…”

“Đó là chuyện trước khi chúng ta vào bí cảnh, giờ vẫn còn lan truyền, nhiệt độ không thể cao vậy.” Sầm Minh nói.

Hoàng Lương liếc nhìn bọn họ, “Không chỉ vậy, người ta còn đồn hai người rất xứng đôi, nói sao thì Bạch đạo hữu đúng thật đã Nguyên Anh.”

Mọi người: “……”

Năm ngoái gặp mặt, bọn họ là Kim Đan, đối phương mới Luyện Khí. Một năm sau gặp lại, người ta đã Nguyên Anh, bọn họ vẫn là Kim Đan sơ kỳ.

Sách… “Nên gọi tiền bối rồi.”

Hoàng Lương: “Đúng thế.”

Béo lão quái cười ha ha, “Ta còn đang phân vân gọi hắn Bạch đan sư, bạch y sư hay Bạch đạo hữu… Hắn biết nhiều quá.”

Trước kia chưa biết thì cứ gọi đan sư, sau lại biết thêm hắn còn là kiếm tu, pháp tu, y tu, đan tu.

“Ngày nào đó hắn nói biết vẽ bùa, luyện khí, ta cũng không ngạc nhiên,” Thanh Kiếm nói.

Học nhiều như vậy, mà đâu chỉ biết sơ sơ, còn rất giỏi.

Thanh Kiếm thậm chí thấy mấy năm luyện kiếm của mình như công cốc.

Bọn họ lần này từ bí cảnh mang về không ít, tính đổi thành linh thạch, tính toán cũng gần đủ.

Trước kia, trừ Hoàng Lương và béo lão quái, bốn người còn lại chưa bao giờ thiếu linh thạch, cũng không có khái niệm cụ thể. Đến lần này mới chân chính cảm nhận được cái gọi là thiếu linh thạch.

Nhìn cái gì, cũng chỉ nghĩ xem bán được mấy viên, còn thiếu bao nhiêu.Sau hơn một năm vất vả, cuối cùng đại sự cũng sắp hoàn thành, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Trước tiên, họ đem bán đi đủ loại đồ vật rồi lần lượt trở về tông môn, tiện thể dò hỏi xem gần đây có tin tức gì về Cửu Âm Hoa hay không.

Không ngờ Cửu Âm Hoa thì chẳng thấy tăm hơi, nhưng lại nghe được tin tức về Thanh Ba Tiên Tử.

“Đồng gia và Thanh Ba Tiên Tử sắp liên hôn, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ tổ chức hợp tịch đại điển. Hai người các ngươi xem có muốn đi hay không, nếu muốn thì ta dẫn đi, không thì thôi.”

Tiêu Dao Tông tông chủ cười hỏi Sầm Minh và Sầm Đồng vừa mới trở về.

Tính cách Sầm Minh trầm ổn, trong lòng dù thấy khó hiểu cũng không tiện hỏi. Ngược lại, Sầm Đồng lập tức thắc mắc: “Sao lại thế? Bọn họ còn có thể kết thành thông gia à?”

Nàng vốn tưởng, sau bao nhiêu chuyện cười xấu mặt kia, hai bên hẳn là nhân cơ hội giải trừ hôn ước mới phải.

Dù sao Thanh Ba Tiên Tử vốn không muốn gả, mà Đồng Bỉnh Thịnh chắc cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta rồi.

Sầm Minh suy nghĩ một chút, chỉ đáp: “Có lẽ là chân ái?”

Tông chủ tất nhiên không tiện cùng bọn họ ngồi tám chuyện bát quái, chỉ nhắc khéo cho họ tự cân nhắc, rồi đuổi ra ngoài. Sầm Minh và Sầm Đồng tính toán sơ qua, gửi tin cho các đồng môn khác, sau đó chuẩn bị đến Phó gia.

Ban đầu, họ cũng dự định về tông môn trước rồi mới ghé Phó gia, cho nên gần như vừa mới về tới, liền lại quay đi ngay.

Tông chủ: “……”

Hai sư đồ này nào có biết trong lòng sư phụ mình đang dở khóc dở cười, chỉ nhanh chóng chạy tới Phó gia. Lúc này, ngoài Phương Thiếu Lương ở khá xa chưa đến, thì Hoàng Lương và Béo Lão Quái đã tới trước, cả Thanh Kiếm cũng có mặt.

“Những người khác đâu?”

Sầm Đồng thắc mắc.

Hoàng Lương đáp: “Ba người kia đang đánh nhau kìa.”

Ở đây “đánh nhau” chỉ là luận bàn, so chiêu tỷ thí mà thôi.

Thanh Kiếm là kiếm tu, Phó Táp và Ôn Nhu cũng vậy, đã tụ lại thì sao có thể không động tay động chân? Sầm Đồng nghĩ vậy liền nổi hứng, dẫn mọi người đi xem.

Kết quả chỉ thấy Thanh Kiếm và Ôn Nhu đang tỷ thí. Hai người tu vi cũng khá cao, dẫu không bằng Phó Táp hay Bạch Tiểu Hồ nhưng vẫn thuộc hàng ngang ngửa nhau. Nhờ kinh nghiệm thực chiến, Ôn Nhu càng đánh càng tự tin, cảm giác nếu luyện thêm chút nữa là có thể thắng.

Sầm Đồng chăm chú quan sát, tự mình phân tích nếu gặp chiêu này thì nên đối phó thế nào. Còn Sầm Minh thì để ý thấy thiếu mất một người, liền hỏi: “Phó Táp đâu?”

Một tiểu đệ tử nhanh nhẹn đáp: “Thiếu gia đi gặp Bạch thiếu gia rồi, tính ra Bạch thiếu gia cũng sắp xuất quan.”

À, ra vậy. Mọi người hiểu, liền mặc kệ bên đó, tiếp tục xem tỷ thí.

Bạch Tiểu Hồ quả thật hôm nay vừa mới xuất quan, ra đã thấy Phó Táp đang chờ sẵn. Hắn nghi ngờ hỏi: “Ngươi vừa mới nổi hứng ghé qua, hay vẫn luôn chờ?”

“Vừa đến.” Phó Táp bình thản đáp, né tránh trọng tâm.

Cũng may Bạch Tiểu Hồ không truy hỏi thêm, chỉ bảo: “Đi thôi! Đi ăn cái gì đi.”

Hắn bế quan lâu như vậy, thực sự nhớ mùi đồ ăn nóng sốt bên ngoài.

Phó Táp tất nhiên đồng ý, lập tức cho người chuẩn bị cơm nước. Trên đường, hai người gặp nhóm Sầm Đồng và rủ họ đi cùng.

“Xuất quan rồi à!”

Béo Lão Quái cùng Hoàng Lương hết sức kinh ngạc: “Một năm mà từ Kim Đan lên Nguyên Anh, thật ghê gớm!”

“Ê, không phải Kim Đan đâu,” Sầm Đồng bổ sung, “là từ Luyện Khí lên Nguyên Anh đấy.”

Mọi người: “……”

Béo Lão Quái gãi đầu ngượng ngùng: “Nhanh quá làm ta suýt quên mất đoạn đầu.”

“Bảo sao Phiêu Miểu Chân Nhân phải tặng ngươi một khối ngọc bội. Nếu để người ngoài thấy, không khéo lại tưởng mình đang nằm mơ.”

“À, đúng rồi,” Hoàng Lương chợt nhớ, “Ngươi mới xuất quan chắc chưa nghe chuyện Thanh Ba Tiên Tử đâu nhỉ? Nàng sắp làm hợp tịch đại điển với Đồng Bỉnh Thịnh.”

“Ngự Hư Môn có gửi thiệp mời cho các ngươi không……”

Bạch Tiểu Hồ còn đang nghe thì bỗng nhíu mắt, ngẩng đầu lên ngay khi vừa nghe đến chữ “sự tình”.

Vừa lúc đó, mọi người cũng đồng loạt quay ra nhìn – có người đến.

Đó là một nữ tu mặc hồng y, vóc dáng cao, ngực đầy hông nở, gương mặt kiều diễm, thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi. Bạch Tiểu Hồ liếc một cái, nhịn không được cười thầm: cao hơn cả hắn!

Thực ra hắn vốn không thấp, đến cả Phó Táp – trong giới tu hành cũng thuộc hàng cao ráo – chỉ cao hơn hắn nửa cái đầu. Vậy mà nữ tu này lại còn cao hơn cả hắn.

“Nghe nói ngươi có vị hôn phu?” – giọng nàng cũng mang khí chất ngự tỷ.

Bạch Tiểu Hồ nghiêng đầu hỏi Phó Táp: “Ai vậy?”

“Trước kia là tiền bối, bây giờ miễn cưỡng coi như đồng lứa.” – Phó Táp đáp.

Bạch Tiểu Hồ gật đầu hiểu rõ.

Sầm Đồng đám người đứng bên cạnh: “……”

Làm sao ngươi có thể nói về người từng theo đuổi mình bằng giọng điệu thản nhiên thế này?!

Bạch Tiểu Hồ lại nhìn kỹ nữ tu kia – đúng là “công” quá! Đỏ rực mà không sến, khí thế áp đảo, mặt đẹp, dáng đẹp…

Phó Táp lập tức ngăn ánh mắt hắn: “Đừng nhìn nàng.”

Bạch Tiểu Hồ: “…… Sao?”

Không khí im lặng chốc lát, nhưng nữ tu vẫn mỉm cười tiếp lời: “Vị hôn phu đâu? Dám tranh người với ta, ta muốn nhìn xem là ai.”

Bạch Tiểu Hồ trêu: “Ra là ngươi cũng đào hoa đấy nhỉ!”

Phó Táp: “……”

“Nhìn cũng được đó,” Bạch Tiểu Hồ đánh giá, “ít nhất còn hơn hai người trước kia.”

Dù tu sĩ hiếm ai xấu, nhưng khí chất lại khác nhau. Thanh Ba Tiên Tử và Thẩm Thi Tuệ dù không tệ, nhưng so với Ôn Nhu hay Sầm Đồng đã kém, càng không bằng nữ tu trước mặt – mà lại là Nguyên Anh đỉnh phong!

“Tuy tính cách có vẻ hơi mạnh,” hắn nói, “nhưng trông cũng dịu dàng chút chút.”

Hắn lại đùa: “Ngươi không suy nghĩ thử xem sao?”

Phó Táp sắc mặt đen lại, nghiến răng: “Ngươi nói nàng tốt sao?”

“Trước mắt thì tốt nhất đấy,” Bạch Tiểu Hồ đáp tỉnh bơ, “công khai thích ngươi, lại còn xuất hiện đàng hoàng trước mặt ta.”

Những người xung quanh: “……”

Đây là phản ứng kiểu gì vậy? Ghen mà không giống ghen, lại còn khen người ta nữa?

Chỉ có Ôn Nhu là tức đến vẹo miệng: mang đạo lữ tương lai đi ngắm mỹ nhân còn xúi người ta suy nghĩ thử?!

Nữ tu kia cũng hơi ngạc nhiên, đáp: “Ta còn tưởng Bạch Tiểu Hồ chính là ngươi, thì ra không phải.”

Thực ra, đúng là hắn…

Hồng y nữ tu nhìn Bạch Tiểu Hồ kỹ hơn, mắt sáng lên: “Nguyên Anh? Chưa gặp ngươi bao giờ, năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi,” Bạch Tiểu Hồ không ngại, “tính tuổi mụ thì hai mốt.”Hồng y nữ tu càng thêm hứng thú, bước lên muốn thăm dò cốt linh của Bạch Tiểu Hồ, nhưng lại bị Phó Táp chặn lại.

Hồng y nữ tu cau mày:

“Ngươi làm gì vậy? Ta hiện tại cũng đâu có ý định kéo ngươi đi hợp tịch song tu. Chẳng lẽ ngươi lại hối hận, muốn vứt bỏ vị hôn phu kia để quay lại với ta?”

Nàng hừ lạnh, “Cho dù ngươi muốn, cũng vô dụng! Bổn tiểu thư chưa bao giờ ăn cỏ gần ổ*, tránh ra đi, đừng cản ta tìm tân đạo lữ.”

(*ăn cỏ gần ổ = quay lại yêu người cũ)

Phó Táp sắc mặt càng đen như đáy nồi.

Sầm Đồng cùng mọi người: “……”

Không, ngươi đang cướp vị hôn phu của người ta kia mà!

Hồng y nữ tu vẫn cương quyết tiến lên, Phó Táp nhất quyết không nhường. Hai người giằng co chốc lát, cuối cùng dứt khoát động thủ. Trong lúc ra chiêu, nàng vừa nghiến răng nói:

“Phó Táp, ngươi rốt cuộc muốn gì? Lúc trước bổn tiểu thư thích ngươi, ngươi lại cự tuyệt, còn nói có vị hôn phu. Bây giờ đã xác nhận là thật, vậy ngươi còn ngăn cản ta tìm đạo lữ mới?”

“Trước kia ta sao không nhìn ra ngươi lại kiểu người như thế!”

Nàng càng nói càng giận:

“Ta mặc kệ! Ngươi cái mặt lạnh đó ta cũng không thèm nhìn nữa. So ra thì vị tiểu đệ đệ kia mới đúng là thiên nhân chi tư, thực sự khiến người ta vừa nhìn đã khó quên.”

“Hơn nữa nhìn tính tình cậu ta cũng tốt, chắc chắn không đáng ghét như ngươi.”

Phó Táp lạnh giọng:

“Hắn sẽ không thích ngươi.”

Hồng y nữ tu hừ lạnh:

“Ngươi sao biết? Ta thấy rõ ràng là ngươi hối hận, nhưng giờ ta đã không muốn cùng ngươi bên nhau nữa. Tránh ra, đừng cản ta tìm đạo lữ mới.”

Phó Táp vẫn kiên quyết không nhường.

Hồng y nữ tu càng bực:

“Cho dù hiện tại hắn chưa thích ta, chưa chắc sau này sẽ không! Trước tiên phải nói chuyện với nhau đã, ta còn chưa biết hắn tên gì đâu.”

Phó Táp vừa nghe càng cảm thấy tuyệt đối không thể để nàng đến gần.

Bên cạnh, đám Sầm Đồng: “……”

Bọn họ không nhịn được quay sang nhìn phản ứng của người còn lại – Bạch Tiểu Hồ.

Chỉ thấy Bạch Tiểu Hồ đã thoải mái lôi ra cái ghế ngồi xuống, tay còn cầm lọ đan dược, ngồi gặm như ăn vặt. Trong không khí thoang thoảng mùi ngọt thơm, chắc hẳn đan này còn ngon miệng.

Trông cứ như đang ăn kẹo đậu đỏ.

Khoan đã — đây có phải lúc ngồi thong thả ăn không? Hiện tại vị hôn phu của ngươi đang đánh nhau với người khác vì ngươi đó! Ngươi chẳng những không can ngăn, còn ngồi xem như đang thưởng thức kịch?

Hoặc ít nhất cũng nên nói gì đó chứ!Bạch Tiểu Hồ đương nhiên không định ngăn lại. Phó Táp từ sau khi vào Nguyên Anh kỳ đến nay, chưa gặp được đối thủ xứng tầm nào, hiện giờ hiếm có cơ hội như vậy, sao lại không cho hắn thử sức?

Với tu sĩ, khiêu chiến kẻ mạnh hơn mình luôn có ích.

Đương nhiên, cũng phải biết lượng sức – chưa gì đã xông vào đánh Đại Thừa thì đúng là đầu óc có vấn đề, người ta chỉ cần liếc một cái cũng đủ khiến ngươi ngã gục.

Còn đối phương lần này, tuy cảnh giới cao hơn Phó Táp một chút, nhưng Phó Táp đâu phải chưa từng đấu ngang cảnh giới ấy. Vả lại, nữ tu này nhìn thì khí thế thật đấy, nhưng rõ ràng không phải kẻ sẽ ra tay chí mạng – quá hợp để luyện tập.

Hài lòng ngắm nhìn một lát, Bạch Tiểu Hồ lại quay sang đám Sầm Đồng, Ôn Nhu, vẫy tay gọi lại gần:

“Vị xinh đẹp tỷ tỷ kia là ai vậy nha!”

Sầm Đồng và Ôn Nhu: “……”

Sầm Đồng co giật khóe miệng: “Biết ngay hắn mà mở miệng là thế nào cũng như vậy…”

Bên kia, hồng y nữ tu tự nhiên cũng nghe được, lập tức cười đáp:

“Ta tên Thịnh Khai, đạo hữu khỏe.”

Nàng thậm chí còn bỏ luôn cách xưng “bổn tiểu thư”, trực tiếp dùng “ta”, rõ ràng là để tỏ ra gần gũi hơn. Bạch Tiểu Hồ thừa hiểu ý nàng, chỉ tùy tiện ứng một câu, rồi lại quay sang hỏi đám Sầm Đồng, Ôn Nhu:

“Nói đi, tỷ tỷ Thịnh Khai này là thế nào?”

Chỉ nhìn thái độ mọi người, cũng đoán ra Thịnh Khai chắc chắn không giống kiểu người như Thanh Ba tiên tử. Dù sao, Thanh Ba tiên tử nhìn thì thông minh, nhưng thực ra lòng dạ quá tính toán, khó mà đi xa được trên con đường tu hành.

Ôn Nhu còn chưa kịp mở miệng, Thịnh Khai đã tự mình giới thiệu:

“Ta là con gái các chủ Huyền Cơ Các, năm nay mới ba… Thôi, tuổi tác không nhắc nữa. Chỉ biết con đường tu hành của ta vẫn rất thuận lợi, nhiều khả năng sẽ hóa thần trước năm trăm tuổi.”

Nói xong, nàng nhìn Phó Táp, “Ngươi thực sự muốn ngăn ta à?”

Bạch Tiểu Hồ nghĩ thầm: “Ba… chắc là ba trăm mấy rồi, nhanh thành bốn trăm quá.”

Nhưng chuyện đó đâu quan trọng?

Quan trọng hơn là: “Trước kia nàng thích Phó Táp à?” – Nhìn không giống lắm, di tình biệt luyến nhanh vậy cơ mà?

“Không hẳn.” Ôn Nhu giải thích: “Thịnh tiền bối trước giờ chỉ chuyên tâm tu hành. Mấy năm trước gặp bình cảnh, nên nghĩ đến phương pháp song tu.”

Thịnh Khai vốn thiên phú cao, lại là ái nữ của các chủ Huyền Cơ Các, đương nhiên mắt nhìn cũng rất cao. Trong tu giới xem hết một lượt, vừa mắt mỗi Phó Táp – trẻ tuổi, lại có thành tựu phi thường, thậm chí còn được người ta xem là có cơ hội phi thăng.

“Cho nên, từ khi đó, chỉ cần gặp được sư huynh ta, Thịnh tiền bối đều sẽ đến hỏi có nguyện ý song tu hay không.”

Ôn Nhu nói tới đây, khóe miệng cũng giật giật: “Sư huynh ta đương nhiên vẫn luôn từ chối.”

Bạch Tiểu Hồ gật đầu: “Chuyện đó ta cũng đoán được, nghe hai người họ nói chuyện là biết.”

“Ta chỉ thích người có thiên phú và linh căn tốt, chứ không thực sự động tâm.” Thịnh Khai vừa đánh vừa cao giọng: “Nhưng tiểu đệ đệ này thì khác, nhìn mềm mại, khiến người ta muốn bảo hộ.”

“Vậy đi! Ta cũng không kém, chúng ta ở bên nhau nhé!”

Phó Táp lạnh giọng: “Ngươi muốn chết sao?”

“Ồ, Phó Táp ngươi tới thật à?” Thịnh Khai kinh ngạc, “Cầu không được tình yêu liền ra tay luôn sao?”

“Nhưng ta thật sự thích hắn, trước kia là vì không có lựa chọn, bây giờ thì có rồi! Nhan sắc đẹp, thiên phú linh căn cũng không kém ngươi, đương nhiên ta chọn hắn.”

“Dù hơi có lỗi với ngươi, nhưng ngươi có vị hôn phu rồi, như vậy không phải càng tốt sao?”

Sầm Đồng nhịn không được chép miệng: “Ngươi muốn cướp vị hôn phu của người ta, người ta không liều mạng với ngươi mới lạ đấy.”

“Cái gì?” Thịnh Khai ngạc nhiên.

Bạch Tiểu Hồ cũng mở miệng:

“Thật ra linh căn ta cũng không tốt, cửu linh căn… Ừ, ta chính là Bạch Tiểu Hồ – vị hôn phu của Phó Táp trong truyền thuyết ấy.”

Thịnh Khai: “……”

Nàng dừng tay, nhanh chóng tránh khỏi Phó Táp, hạ xuống đất: “Ngươi nói thật?”

Đương nhiên là thật. Trong tu giới, nào có nhiều người ba mươi tuổi trước đã Nguyên Anh như thế – một là Phó Táp, còn lại chính là vị hôn phu của hắn, Bạch Tiểu Hồ.

Thịnh Khai nhìn Bạch Tiểu Hồ, lại nhìn Phó Táp, cuối cùng vẫn không cam lòng:

“Ngươi xem ta thế nào, bỏ hắn theo ta đi!”

Bạch Tiểu Hồ: “……”

Phó Táp hừ lạnh: “Chỗ nào cũng không tốt.”

“Ta đâu có hỏi ngươi!” Thịnh Khai gạt hắn qua, nhưng Bạch Tiểu Hồ cũng chẳng đồng ý, nàng chỉ đành bực bội thở dài.

Nàng hỏi tiếp: “Còn ai thiên phú tốt nữa không?”

Ôn Nhu đáp: “30 tuổi trước Nguyên Anh thì chắc không còn, nhưng hơi kém chút thì có thể đi xem Lục Giang Hàm.”

“Ồ, cái tiểu quỷ chưa thành niên kia à?” Thịnh Khai lắc đầu, “Thôi, đợi nó lớn rồi tính.”

Ra quan chưa lâu, gặp ngay tin xấu – vừa nhìn thấy người thuận mắt, thì lại là vị hôn phu của Phó Táp.

Nhớ lại mới rồi, nàng mới để ý: “Trước đó ngươi còn khuyên hắn suy xét ta, chẳng phải là để hắn nhanh chóng di tình biệt luyến, giải trừ hôn ước à? Xem ra ngươi cũng không thích hắn mấy, không bằng theo ta đi!”

“Ngươi còn khen ta mà, ta nghe thấy hết!”

Phó Táp nghiến răng: “Hắn chỉ thuận miệng nói thôi!”

Thịnh Khai cười: “Ngươi nói vô dụng, ta muốn nghe hắn nói.”

Bạch Tiểu Hồ: “Ta chỉ nói lời thật. Ta thích thưởng thức mỹ nữ, nhưng về nam nữ hoan ái… ta lại càng thích nam nhân.”

Dù sao hắn vốn là linh hào, cần mỹ nữ làm gì?

Thịnh Khai cũng không ngờ câu trả lời như vậy, chỉ đành câm nín.

Nàng lại nhìn sang Phó Táp và Bạch Tiểu Hồ, mơ hồ cảm giác quan hệ của hai người có chút ngược đời – trông như Phó Táp mới là người bám lấy Bạch Tiểu Hồ. Phong thủy xoay vòng, cuối cùng Phó Táp lại rơi vào cảnh năm xưa nàng từng trải qua…

Đúng lúc ấy, Bạch Tiểu Hồ gắp đồ ăn cho Phó Táp, “Ăn đi.” Giọng điệu dịu dàng khác hẳn khi nói chuyện với nàng.

Thịnh Khai: “……”

Khung cảnh này… đúng là “bạch cao hứng”.

Ăn xong cơm, Sầm Minh chợt nhớ: “Hôm nay không gặp Vân Trung Phi. Đi rồi à?”

“Chưa.” Ôn Nhu đáp, “Cậu ta đang mất ăn mất ngủ.”

Mọi người: “……”

Tức khắc nổi hứng muốn xem “mất ăn mất ngủ” trông thế nào.

Tìm tới, hóa ra Vân Trung Phi vẫn đang trong sân cùng Ngọc Trúc, Thanh Giải và Thanh Huỳnh – bốn người ngồi xổm bên ruộng linh thạch, nhìn chằm chằm.Lúc trước khi hắn tấn thăng Nguyên Anh, linh khí trong vườn linh thạch gần như đã bị hút sạch. Sau đó lại đóng cửa bế quan một tháng, trước lúc bế quan còn dặn dò không cần thay linh thạch mới, cho nên bây giờ trong ruộng cỏ đều khô héo, tất nhiên càng chẳng còn linh thạch nào.

Vậy nên, rốt cuộc bọn họ đang ngồi nhìn cái gì?

“Các ngươi nói xem, tốc độ tu luyện của chúng ta có phải quá chậm rồi không? Dù có uống đan dược, cũng không nhanh hơn là bao.”

Người mở miệng là Vân Trung Phi.

“Ngươi còn muốn so với thiếu gia sao?” Ngọc Trúc ngẩng cao đầu, tự hào nói: “Thiếu gia nhà ta là thiên hạ đệ nhất.”

Thanh Giải và Thanh Huỳnh cảm thấy thiếu gia nhà mình cũng không tệ, nhưng Bạch thiếu gia đúng là lợi hại thật. Đều là thiếu gia trong nhà, không cần thiết phải tranh cao thấp làm gì, nên cũng không nói thêm.

Mọi người đứng xa xa lặng lẽ nhìn, lòng nói: mất ăn mất ngủ chỉ để nghĩ mấy chuyện này thôi sao?

Bên kia, Vân Trung Phi lại thì thầm:

“Nếu có ngày nào đó có thể ăn linh thạch thì tốt rồi, trực tiếp gặm, chắc sướng lắm.”

… Cần phải có răng khỏe mới được!

Mọi người thật sự không nghe nổi nữa, đành làm động tác ra hiệu, không quấy rầy bọn họ, lặng lẽ đến và lặng lẽ rời đi.

Đi xa rồi mới thở phào một hơi, “May mà Phiêu Miểu chân nhân không có ở đây.”

Nếu nghe được chắc tức chết mất.

Đặc biệt là đại mỹ nhân Thịnh Khai, vẻ mặt vô ngữ:

“Trên đời lại có người ôm ảo tưởng như vậy với con đường tu luyện sao? Muốn một bước lên trời? Kỳ ngộ cũng phải có thiên thời, địa lợi, nhân hoà, bản thân không nỗ lực thì có kỳ ngộ cũng uổng công.”

“Không phải ai cũng cự tuyệt được kỳ ngộ đâu.” Bạch Tiểu Hồ nói, “Ví dụ nếu có người bảo với ngươi rằng, có một bảo vật hiếm có, kích phát lên sẽ giúp ngươi có uy áp thần thức của Đại Thừa kỳ, lui thì cũng dạy ngươi vạn pháp toàn thông, cho dù ngươi là kẻ tu đạo phế tài, kết đan cũng khó, cũng có thể làm ngươi một đường thông suốt. Ngươi có từ chối được không?”

“Ta sẽ đập vỡ đầu chó hắn.” Thịnh Khai cười lạnh, “Muốn lừa người cũng phải hợp lý chút, biên kịch kiểu đó khác gì nói thẳng có thể lập tức phi thăng ở thế giới này gần hai ngàn năm chưa ai phi thăng? Ngốc mới tin.”

“Đừng vậy mà, Thịnh tiền bối.” Hoàng Lương cười, “Ngươi sinh ra ở Huyền Cơ Các, đương nhiên hiểu luyện khí, biết cái này không thể nào tồn tại. Nhưng người ngoài không biết, nghe xong vẫn thấy mê người. Nghĩ kĩ cũng chẳng sai.”

Thịnh Khai liếc hắn, giọng đầy khí thế: “Không cần học luyện khí cũng biết chuyện đó là không thể.”

Hoàng Lương: “… Được rồi!”

Bạch Tiểu Hồ nhìn Phó Táp, thầm nghĩ: Xem kìa, phàm là tu vi cao chút sẽ không tin. Kẻ tung ra lời đồn kia chắc chắn cùng đường, sắp chết, nên mới liều mạng ôm thứ gì cũng xem như cứu mạng.

Nhưng nếu là kẻ tu vi thấp, rất có thể sẽ tin. Lời đồn đó viết đúng là quá mê hoặc.

Như mình vai chính trong thoại bản chí quái ấy.

Đi tiếp một đoạn, Thịnh Khai lại nhìn thoáng qua phía sau:

“Chẳng lẽ gần đây Vân Trung Phi vẫn mơ mộng mấy chuyện đó?”

“Không hẳn.” Bạch Tiểu Hồ cười, “Ta chỉ tiện miệng nói cách nghĩ, hắn vừa hay cầm dùng thử thôi.”

Thịnh Khai thở phào: “Còn may, chứ nếu thật sự thế thì vô phương cứu.”

Tu hành là nghịch thiên mà đi, không thể trông chờ từ trên trời rơi bánh.

Đương nhiên, song tu ngẫu nhiên vẫn tốt, vô số tiền bối chứng minh qua rồi.

Tới một cái đình nhỏ, mọi người ngồi xuống. Bạch Tiểu Hồ và Phó Táp ngồi chung, chừa lại hai chỗ cho Ôn Nhu và Sầm Đồng. Còn lại béo lão quái, Thanh Kiếm, Sầm Minh, Hoàng Lương thì đứng hoặc dựa cột, miễn cưỡng đủ chỗ.

“Đúng rồi.” Bạch Tiểu Hồ hỏi:

“Lúc trước các ngươi nói Thanh Ba tiên tử sắp cùng Đồng Bỉnh Thịnh làm hợp tịch đại điển?”

Mọi người hơi ngẩn ra, nghĩ bụng: chuyện mới xảy ra bao nhiêu rồi mà ngươi còn nhớ.

Sầm Đồng nhanh nhẹn đáp: “Sư phụ ta nói hẳn là không sai.”

Dù sao đại môn phái có kênh tin tức riêng, biết trước tin tức chưa công bố cũng bình thường.

“Kia chắc là sắp rồi.” Bạch Tiểu Hồ nói.

“Bọn họ còn dám làm thật?” Thịnh Khai nhướng mày, “Không sợ bị người ta đạp đổ à?”

Nàng từng nghe việc này, nhắc đến Phó Táp linh căn hủy hoại liền không thể không nhắc Thanh Ba tiên tử. Vốn cũng muốn xông qua chém luôn, nhưng còn muốn đến xem vị hôn phu của Phó Táp là ai.

“Ta chỉ thấy kỳ lạ, tới giờ mà hai người họ chưa từ hôn?” Sầm Đồng buột miệng hỏi.

“Chắc trưởng bối không cho.” Ôn Nhu nói, “Hơn nữa Đồng Bỉnh Thịnh là kẻ rất si tình, chắc vẫn thích Thanh Ba tiên tử?”

Bạch Tiểu Hồ nheo mắt: “Ta thì thấy Thanh Ba tiên tử là kẻ sĩ diện, lúc trước làm đủ chuyện, giờ nếu không ở bên nhau chẳng phải tự chứng minh mình tính kế sao? Quá mất mặt, nàng không chịu được.”

Cắn răng chịu đựng, đúng là lợi hại.

Mọi người trò chuyện thêm, rồi dần dần tách thành vài nhóm. Thịnh Khai kéo Ôn Nhu và Sầm Đồng sang một bên, Hoàng Lương thì lôi Thanh Kiếm, Sầm Minh, béo lão quái ra chỗ khác.

Giống như cố ý để lại Bạch Tiểu Hồ và Phó Táp ngồi riêng.

Bạch Tiểu Hồ liếc mắt, thấy bên kia Thanh Kiếm đứng thẳng, ôm kiếm, nhìn về… À, hình như là nhìn Ôn Nhu, Sầm Đồng hay Thịnh Khai? Chứ chắc không phải con bồ câu vừa bay ngang.

Thú vị ghê!

Nhưng bên cạnh còn chuyện thú vị hơn.

“Ê!” Hắn nghiêng sang, cười: “Vừa rồi sao ngươi tức giận dữ vậy, chẳng lẽ ghen?”

Phó Táp cứng đờ, nhìn hắn.

Nhưng thấy đối phương ánh mắt lóe sáng, vẻ mặt lại trêu chọc, y như lần trước ép hỏi hắn. Không hề nghiêm túc.

Phó Táp quay đi: “Nàng không xứng.”

“À.” Bạch Tiểu Hồ cong môi, đột nhiên nổi hứng đùa:

“Vậy ai mới xứng? Ngươi hả?”

Phó Táp: “…”

Hắn không định trả lời, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, nhẹ giọng: “Ừ.”

Bạch Tiểu Hồ: “…”

Khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên nghĩ thông.

Thì ra Phó Táp vẫn luôn săn sóc, hoá ra bắt đầu từ lúc ấy… Hơn một năm rồi, vậy mà hắn lại chậm chạp không nhận ra.

Bên kia, Thịnh Khai cũng hỏi Ôn Nhu, Sầm Đồng:

“Hai người họ vẫn như vậy sao? Kiểu dính nhau, khiến người ta cảm giác không nên quấy rầy?”

“Gần như vậy thật.” Ôn Nhu gật đầu, “Miễn là không ai bế quan.”

Sầm Đồng cũng gật đầu: “Ăn ý lắm, làm người khác hâm mộ.”

“Chậc.” Thịnh Khai a một tiếng, “Xem ra lúc trước ta bị hai người họ đùa rồi.”

Ôn Nhu vội nói: “Không có đâu.”

“Ngươi dám nói Bạch Tiểu Hồ không cố ý? Hắn chẳng phải từng khuyên Phó Táp cân nhắc ta sao?” Thịnh Khai cười, “Hắn chỉ muốn nhìn ta xấu hổ.”

“Thật sự không có.” Ôn Nhu nói: “Khoảng trước hắn còn dẫn sư huynh ta đi thanh lâu xem ca vũ.”

“???” Thịnh Khai kinh ngạc, Sầm Đồng cũng tròn mắt: “Gì cơ?”

“Thật đấy.” Ôn Nhu bất đắc dĩ, “Ngay đêm trước độ lôi kiếp, bọn họ còn ra ngoài đi dạo.”

“Không phải nói nửa đêm bắt đầu độ kiếp sao?” Sầm Đồng hỏi.

“Đúng, nên bọn họ đi sớm, về cũng không muộn.”

Ôn Nhu hạ giọng: “Nguyễn Như Thần còn nghi sư huynh ta đi tìm người song tu. Sau nghĩ lại thời gian không đủ… Nếu không phải ta đánh không lại hắn, chắc đã đập hắn rồi.”

“Nhìn là biết sư huynh ta vẫn còn nguyên dương, dám nói bậy.”

Thịnh Khai cười: “Lần sau gọi ta, ta giúp ngươi đánh.”

Ôn Nhu: “Được.”

Bạch Tiểu Hồ ngây người, thật sự là quá đột ngột. Theo lý hắn thông minh hẳn phải sớm nhận ra, nhưng Phó Táp tính tình quá tốt, lúc nào cũng dịu dàng. Hắn cứ tưởng là vì trả ơn mình chữa khỏi linh căn.

Hơn một năm nay, mình còn thuận miệng trêu đùa, nghĩ mà toát mồ hôi…

Hắn nghiêng đầu, thấy Phó Táp đang nhìn mình, ánh mắt sâu đậm, hàm chứa tình ý.

“Ta thích ngươi.” Phó Táp nói: “Nhưng quyền lựa chọn vẫn ở ngươi, nếu ngươi không muốn, hôn ước vẫn có thể bỏ.”

“Cho nên…”

Hắn muốn hỏi tiếp “Ngươi có muốn không”, nhưng lại sợ nghe câu trả lời xấu, nên ngưng lại.

Bạch Tiểu Hồ nhìn hắn, thở dài: “Cũng đâu phải không muốn…”

Phó Táp tim như nhảy lên cổ họng, thì—

Một tiểu đệ tử chạy tới, theo sau là Phương Thiếu Lương, tay cầm thiệp đỏ, cao giọng:

“Thanh Ba tiên tử, các ngươi không đoán thử xem nàng muốn thành hôn với ai?”

Bạch Tiểu Hồ nói nửa câu bị cắt ngang, nhìn sang.

Phó Táp: “…”

Không đoánđâu, chỉ muốn đấm chết ngươi.

Phương Thiếu Lương rốt cuộc cũng không phải kẻ không biết nhìn sắc mặt, rất nhanh đã nhận ra không khí có gì đó không ổn. Hắn lặng lẽ lùi lại hai bước, cười gượng nói:

“Ánh mắt này của ngươi… nhìn sao giống như muốn đánh ta vậy?”

“Người ta đương nhiên muốn đánh ngươi rồi.” Hoàng Lương lúc này vừa tới, tiện tay đoạt lấy tấm thiệp mời trong tay hắn, vừa cười nói:

“Bạch tiền mặt vừa mới bế quan xong, hai người khó khăn lắm mới có chút riêng tư, ngươi lại cứ phải xông tới phá đám.”

“Đoán cái gì đoán, để ta xem… Chẳng lẽ không phải Đồng Bỉnh Thịnh sao… Ặc, nằm tao, lại đổi người rồi.”

Mọi người lập tức kinh ngạc.

Bạch Tiểu Hồ duỗi tay, Hoàng Lương liền đưa tấm thiệp mời cho hắn. Hắn liếc qua, quả nhiên một bên ghi “Thanh Ba tiên tử”, bên còn lại thì… đã không phải là Đồng Bỉnh Thịnh nữa.

Nhưng vẫn họ Đồng, tên là Đồng Bỉnh Việt.

“Đây là đệ đệ của Đồng Bỉnh Thịnh, Đồng gia nhị thiếu gia.” Phó Táp nhàn nhạt giải thích.

“Tặc, vòng luẩn quẩn này loạn thật.” Bạch Tiểu Hồ nhướng mày.

Sầm Đồng cũng nhớ ra: “À, ta suýt nữa quên, cái tên Đồng Bỉnh Việt này hình như cũng thích Thanh Ba tiên tử.”

Cũng không hiểu sao, hôn ước với ca ca thì không giải trừ, nhưng không tiến hành, lại đổi sang đệ đệ. Đúng là rối rắm.

Bạch Tiểu Hồ khẽ cười nhạt, lười bình luận thêm về chuyện rắc rối của Đồng gia. Hắn lại nhìn thời gian ghi trên thiệp mời:

“Chỉ năm ngày sau?”

Năm ngày, với người tu hành thì đi đâu cũng nhanh thật, nhưng luôn có vài người thời điểm lại không khéo, tỷ như đang bế quan, hoặc đang làm chuyện quan trọng. Bình thường cũng phải thông báo trước hai ba tháng để người ta còn chuẩn bị.

“Xem ra là không tính mời nhiều người.” Bạch Tiểu Hồ nói.

Hoàng Lương gật đầu: “Lúc trước chắc định tổ chức to, rầm rộ khắp tu giới ai cũng biết, giờ thì… e là chỉ mời ít người.”

Chắc chắn cũng do ngại, không muốn mời Phó gia, nhưng lại không dám không mời, đành phải đưa thiệp mời cho có lệ.

Ôn Nhu nhỏ giọng: “Không mời thì càng tốt, đỡ phải tặng quà.”

“Đừng có keo kiệt thế.” Bạch Tiểu Hồ cười: “Ngươi sư huynh đâu có thiếu tiền. Huống chi…” – hắn cong môi – “Lần trước Nam Linh chân nhân và Thanh Ba tiên tử tới còn tặng khối thứ tốt, chúng ta lấy một thứ trong đó ra, gửi trả lại, chẳng phải vừa đủ.”

Mọi người: “…”

Sầm Đồng giơ ngón tay: “Tàn nhẫn, thật tàn nhẫn! Đây là đâm thẳng vào tim người ta!”

Nói thật, ban đầu Sầm Đồng từng hận không thể một kiếm chém Thanh Ba tiên tử, nhưng giờ thấy kết cục hiện tại, nàng lại cảm thấy… cũng đáng thương một chút. Có điều, Thanh Ba tiên tử vốn do tự mình gieo gió gặt bão, nên kết cục hôm nay cũng là bình thường.

Còn Đồng Bỉnh Thịnh, chắc hắn cũng nhìn ra rõ tình hình, chỉ là lúc trước còn cố chấp, nên giờ bị cuốn vào cục diện rối rắm này.

Đồng Bỉnh Việt thì càng không cần nói, đến giờ vẫn cứ cắm đầu lao vào.

Sầm Đồng thở dài: “Thôi, không nhắc nữa. Giờ vấn đề là… chúng ta có đi không?”

Trên thiệp mời ghi “kính mời thân hữu”, ngay cả Hoàng Lương và béo lão quái – hai tán tu – cũng được mời.

Bọn họ mấy người thì tông môn chắc chắn cũng nhận được thiệp mời, đến lúc đó tìm trưởng bối xin đi cùng là được.

“Đi.” Thịnh Khai đập bàn, “Ta còn không lấy kiếm chém nàng, nàng Thanh Ba tiên tử đã phải cảm ơn, lại còn mong ta không đi xem trò cười sao?”

Nói đi là đi! Huống chi thiệp mời cũng đã đưa tới, không đi thì mất mặt.

“Ta là người luôn biết điều, sao có thể không nể mặt người ta.” Bạch Tiểu Hồ cảm khái.

Mọi người: “…”

Yếu điểm: mặt mũi.

Nhóm người chung ý, Thịnh Khai cảm thấy ở chung với nhóm này càng lúc càng hợp. Nàng tính tình vốn hào sảng, giờ càng thoải mái.

Nàng ghé sát bên Bạch Tiểu Hồ, cười hỏi: “Nghe nói ngươi còn dạo thanh lâu?”

Phó Táp lập tức sầm mặt, kéo hắn ra xa.

Không rõ là không vui vì Thịnh Khai thò mặt lại gần, hay vì chuyện “dạo thanh lâu”.

Lúc trước Phó Táp làm vậy, Bạch Tiểu Hồ chưa từng để ý. Nhưng giờ biết tâm tư của hắn, ngẫm lại lại thấy… rất thú vị.

Nhìn một kiếm tu cao lãnh ghen tuông, thật sự có chút đắc ý.

Sách! Quả nhiên hắn càng ngày càng xấu tính!

“Ta nói ngươi như con chó giữ xương, sao cũng phải ngậm trong miệng mới yên tâm.” Thịnh Khai liếc Phó Táp, càng nhìn càng khó chịu.

Nghĩ lại lúc trước mắt mình mù mới nhìn trúng hắn, thật sự buồn cười.

Phó Táp vẫn lạnh nhạt nhìn nàng, nay bị Bạch Tiểu Hồ biết rõ tâm ý, hắn càng không né tránh.

Thịnh Khai “…” Quên đi, chẳng thèm đôi co.

Nàng lại nhìn sang Bạch Tiểu Hồ, phát hiện hắn đang cười khẽ nhìn hai người họ ầm ĩ. Lúc này càng cảm thấy mắt mình đúng là từng mù, sao lại từng thích hắn.

Quả nhiên Phó Táp không phải thứ gì tốt, đạo lữ cũng giống vậy.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, Thịnh Khai tự diễn ra đủ loại: “di tình biệt luyến”, “từ bỏ người mới thích”, “tự trách mắt mình có vấn đề”…

Cuối cùng nàng lười nghĩ tiếp, chỉ nói: “Thiệt hay giả a?”

“Thật.” Bạch Tiểu Hồ cười, “Thế nào, ngươi cũng có hứng thú?”

“Phi!” Thịnh Khai dựng mày, “Ta đi làm gì, xem mỹ nhân hay bị người ta xem?”

Cũng đúng, nàng đẹp như vậy, vóc dáng lại cao, giả nam trang cũng chưa chắc qua mặt được ai. Trừ phi dùng pháp bảo đặc biệt che giấu, chứ dáng người thế kia muốn giả thành nam tử gầy gò cũng khó.

“Bất quá…” – Thịnh Khai lẩm bẩm – “Ta có thể mời vài cô nương về phủ nhảy múa cũng được.”

Mọi người: “…”

Ha ha, Huyền Cơ Các các chủ biết chắc chắn đánh chết ngươi!

Thịnh Khai mặc y đỏ, kiêu căng nhìn quanh, như một nữ vương. Hoàng Lương và mấy người vội vàng cúi đầu, giả vờ không nghe thấy.

Chỉ riêng Phó Táp thì vẫn lạnh lùng, nhưng dường như cũng đồng ý: ngươi muốn mời ai cứ mời, chỉ cần không giành người của ta là được.

Còn Bạch Tiểu Hồ thì cười híp mắt, chẳng để bụng gì.

Nhìn vậy, Thịnh Khai lại thấy… cũng hợp nhau thật, rất “ngoan” đấy!

Nhưng nàng cũng biết, “ngoan” chỉ là vẻ ngoài, bên trong ai mà mềm được.

Thiệt… thôi kệ.

Nàng xoay người bỏ đi: “Ta xuống núi một chuyến.”

Giọng nói xa dần.

Ôn Nhu và Sầm Đồng vốn cũng không quá thân, cộng thêm khí thế nàng mạnh quá, nên không dám đi theo. Còn mấy nam đồng bào thì càng không dám.

Nói đi theo bảo hộ? Tu vi còn thấp hơn nàng, còn bị ghét bỏ ấy chứ.

Việc này tất nhiên phải bẩm báo Phó gia chủ và Phó phu nhân. Cuối cùng Phó phu nhân quyết định: để bà dẫn theo Bạch Tiểu Hồ và Phó Táp cùng đi.

Về quà mừng…

Phó phu nhân nói dịu dàng:

“Tuy ta cũng rất muốn lấy đồ Nam Linh chân nhân tặng trước đó đem trả lại, nhưng Thanh Ba tiên tử đã thế, ta sợ lại thành quá đáng, mất tiếng tốt. Các con nghĩ sao?”

Phó Táp nói ngay: “Chúng ta đã bàn rồi, cứ chọn từ kho khác.”

Phó phu nhân hơi bất ngờ: “Ngươi thật sự để ý?”

Phó Táp vốn không để ý, nhưng đó là ý của Bạch Tiểu Hồ, nên hắn muốn làm theo.

Bạch Tiểu Hồ: “…” Giờ đã biết tâm ý, hắn càng nhìn càng thấy rõ, mấy chi tiết nhỏ này đều để ý như vậy.

“Thôi tùy, ta cũng không thích bỏ đá xuống giếng, chỉ cần họ không gây chuyện nữa, ta đâu rảnh quan tâm.”

Phó Táp nghe vậy, cũng không nói thêm.

Ra khỏi đại sảnh, Phó Táp mới hỏi: “Thật sự không lấy mấy món đó?”

“Không.” Bạch Tiểu Hồ cười: “Ngươi còn nhớ không, Phó quản gia khi ấy bị Nam Linh chân nhân tặng đồ làm tức đến điên, chắc giờ chôn mấy món ấy xó xỉnh nào rồi. Tìm cũng phiền.”

“Có công phu ấy, chi bằng luyện ít đan dược còn hơn.”

Hiện giờ hắn đã là Nguyên Anh, Hồi Linh Đan cũ hiệu quả kém, cần luyện loại cao hơn.

Dù sao cũng còn ba ngày, đủ luyện xong.

Cuối cùng, cả nhóm xuất phát, đi Đồng gia.

Vừa tới nơi, người đã khá đông, ai linh thông tin tức thì đều tới trước.

Thần Dược Cốc vẫn là vị trưởng lão lần trước dẫn theo hai đệ tử lại chào hỏi:

“Bạch tiểu hữu, một năm không gặp, tu vi lại tiến thêm một bước, chúc mừng chúc mừng.”

Bạch Tiểu Hồ vừa cười vừa mời vào trong, thầm nghĩ:

Chỉ cần ngươi trẻ mà lên cảnh giới nhanh, các lão tiền bối liền gọi “tiểu hữu” hết.

Bởi lỡ gọi “hậu bối”, sau này cảnh giới ngang nhau, lại xấu hổ.

Phó phu nhân lúc này đang đi chào hỏi khắp nơi, Thịnh Khai và Sầm Đồng cũng đi tìm người quen trong tông môn. Ngay cả Hoàng Lương và béo lão quái cũng đi chào hỏi.

Vân Trung Phi lần này không đi, còn bận ở nhà cùng Ngọc Trúc nghiên cứu.

Cho nên lúc này, chỉ còn lại… Bạch Tiểu Hồ và Phó Táp ở lại tiếp khách.Vốn dĩ lúc hai ngươi kết thành Nguyên Anh, ta đã định đến Phó gia một chuyến,” vị trưởng lão Thần Dược Cốc cười ha hả nói, “Sau lại nghĩ, chắc chắn sau khi kết anh sẽ phải bế quan, thôi thì đợi thêm chút. Ai dè một chờ, lại đúng dịp gặp hợp tịch đại điển này, ta đoán nhị vị tiểu hữu hẳn sẽ tới, liền chạy tới đây một chuyến.”

Thần Dược Cốc trưởng lão rất vui vẻ: “Không ngờ các ngươi thật sự tới.”

Bạch Tiểu Hồ cười tủm tỉm: “Dĩ nhiên không thể để ngài chạy không công, đúng không nào.”

Phó Táp hỏi thẳng: “Không biết trưởng lão lần này tìm chúng ta là vì chuyện gì?”

“Giao lưu đan đạo.” Vị trưởng lão cười đáp, “Bạch tiểu hữu thiên phú luyện đan không tầm thường, muốn trò chuyện cùng ngươi một phen.”

Nói xong, ông ta cũng không vòng vo nữa.

Bạch Tiểu Hồ cũng thoải mái: “Dĩ nhiên không thành vấn đề.”

Hai người lập tức nói chuyện say sưa, Phó Táp ngồi bên cạnh, dần phát hiện mình… nghe không hiểu lắm. Nhưng hắn cũng không bỏ đi, chỉ lặng lẽ ngồi đó, nhìn Bạch Tiểu Hồ thoải mái nói cười, ánh mắt bình tĩnh, tự tin – thoạt nhìn vô cùng cuốn hút.

Phó Táp thầm nghĩ: “Người này đúng là đáng để người ta động tâm.”

Cuộc trò chuyện kéo dài tới tận chiều tối, mãi đến khi Phó phu nhân trở lại, vị trưởng lão kia vẫn chưa muốn dừng. Ban đầu ông chỉ nghĩ học hỏi chút mới lạ, ai dè Bạch Tiểu Hồ đưa ra không ít quan điểm độc đáo, ngược lại kích thích chính ông ta nghĩ ra thêm ý tưởng mới. Sau cùng, vị trưởng lão còn thấy mình chẳng giúp được bao nhiêu, ngược lại chỉ toàn nhận lợi ích, hơi xấu hổ.

Cuối cùng ông ta hăng hái tới mức… bỏ luôn cả hợp tịch đại điển, để mấy đệ tử ở lại dự thay, còn bản thân thì quay về bế quan luyện đan.

Người Đồng gia và Ngự Hư Môn nghe xong cũng không nói gì, vì tu hành vốn quan trọng hơn lễ nghi; huống hồ đệ tử Thần Dược Cốc vẫn dự đủ mặt.

Sau đó, Ôn Nhu và Hoàng Lương lần lượt trở lại, chỉ còn chưa thấy béo lão quái đâu.

“Không phải các ngươi đi cùng nhau à?” Bạch Tiểu Hồ hỏi.

Hoàng Lương xua tay: “Ra ngoài rồi thì mỗi người tách ra. Ta đi gặp vài bằng hữu, chắc hắn cũng vậy. Có khi bị kéo đi uống rượu rồi cũng nên.”

Bạch Tiểu Hồ gật đầu, cũng không quá lo, “Ta ra ngoài dạo một lát.”

Phó Táp lập tức đứng dậy: “Cùng đi.”

Hoàng Lương nhìn theo, cười ý nhị, lẩm bẩm: “Tình yêu đúng là thần kỳ…” Rồi hắn cũng quay lại phòng mình.

Hai người ra bờ sông đi dạo. Đồng gia rộng lớn, ven sông gió mát, Bạch Tiểu Hồ cúi xuống đưa tay xuống nước, không bao lâu đã có cá nhỏ bơi lại.

“Sách, tưởng ta là cỏ linh khí chắc!” – hắn cười khẽ, rút tay lên, cá nhỏ quanh quẩn một hồi rồi bơi đi.

Phó Táp lặng lẽ đứng bên, trên môi hơi cong lên, ánh mắt ấm áp nhìn hắn.

Bạch Tiểu Hồ quay lại, bắt gặp ánh mắt ấy, trong lòng khẽ động – hóa ra gương mặt này cũng có lúc không lạnh lùng.

“À… Ta vẫn chưa hỏi, sao ngươi lúc nào cũng lạnh mặt thế?” – Bạch Tiểu Hồ tò mò.

Phó Táp ngẩn người: “Có sao?”

Bạch Tiểu Hồ: “…”

Đây đúng là cao lãnh tự nhiên.

Thực ra Phó Táp vốn không cố tỏ ra lạnh lùng, chỉ vì gương mặt góc cạnh rõ nét nên người ta tưởng vậy. Bạch Tiểu Hồ bật cười, vươn tay nhéo mặt hắn: “Ân, ta hiểu rồi.”

Phó Táp chỉ thấy mặt hơi nóng lên, nhưng cũng không né tránh: “Sao vậy?”

“Không có gì.” – Bạch Tiểu Hồ cười, lại tiếp tục bước.

Đi thêm một đoạn, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau. Hai người đi lại gần thì thấy một người quen: Thái Phồn đang đấu pháp với một nam tu Kết Đan sơ kỳ.

Người xung quanh khuyên: “Thái Phồn, nơi này là Đồng gia, ngươi đừng gây chuyện.”

Thái Phồn lạnh lùng đáp: “Hắn dám nói năm đó ta lấy được đệ nhất là nhờ ăn may, ta phải cho hắn biết ta mạnh hơn!”

Phó Táp ghé tai Bạch Tiểu Hồ giải thích: “Đó là người từng xếp thứ nhì cùng giới với Thái Phồn.”

Bạch Tiểu Hồ hiểu ra – năm đó, chỉ cần lệch đi một chút, đệ nhị kia đã thành đệ nhất; mà chênh lệch giữa đệ nhất và đệ nhị luôn rất lớn, phần thưởng cũng khác hẳn. Có điều bây giờ Thái Phồn đã Nguyên Anh, còn đối thủ chỉ mới Kết Đan sơ kỳ.

Nhìn một lát, Bạch Tiểu Hồ không định quản. Ai ngờ Thái Phồn lại trừng mắt nhìn hắn: “Dựa vào ăn đan dược tăng tu vi, có gì hay ho!”

Đúng lúc đó, Bạch Tiểu Hồ đang cầm viên Hồi Linh Đan mới luyện, suýt nữa bị sặc.

“Sách! Tìm chuyện à?” – hắn bực, vung tay phách ra một đạo lôi. Thái Phồn bị đánh cho run cả người, té phịch xuống đất.

“Ai cho ngươi cái gan, dám khiêu khích cả tiền bối?” – Bạch Tiểu Hồ hừ lạnh, quay người bỏ đi.

Xung quanh lập tức xì xào:

“Chính là! Bây giờ người ta đã là Nguyên Anh kỳ, ngươi gặp qua ai chỉ ăn đan dược mà lên được Nguyên Anh chưa?”

“Hắn trước kia tu vi còn thấp hơn Thái Phồn mà vẫn đánh bại, đừng nói hiện tại…”

Bỏ qua đám đó, hai người đi tiếp ven sông, phía trước là cánh rừng nhỏ. Bạch Tiểu Hồ không định vào rừng, vừa muốn quay về thì đột nhiên sững lại: “Đi, qua kia xem.”

Phó Táp đi theo. Cách đó không xa, họ thấy béo lão quái đang bị một thế gia công tử – Kết Đan sơ kỳ – chặn lại.

Công tử kia lạnh lùng: “Ngươi tới đây còn chưa đủ mất mặt sao?”

Béo lão quái lạnh mặt: “Liên quan gì đến ngươi?”

“Hừ, ta mặc kệ,” công tử cười nhạt, “Nhưng nhớ giữ kín thân phận của ngươi, bằng không làm mất mặt cả nhà, ta cũng sẽ không tha thứ.”

A! – Bạch Tiểu Hồ nghĩ thầm, trước mặt ta lại dám bắt nạt bằng hữu của ta?Bạch Tiểu Hồ trước kia cũng từng nói, béo lão quái thực ra không phải tán tu bình thường. Mà cho dù đúng là tán tu, thì cha mẹ hắn cũng chắc chắn không phải người bình thường.

Quả nhiên, hắn là con cháu thế gia.

Nguyên gia so với Đồng gia còn mạnh hơn một bậc, là gia tộc đủ sức sánh ngang Phương gia – nơi Phương Thiếu Lương xuất thân. Rất lớn, cũng rất giàu.

Khó trách lại mang mệnh “oán trời cao”: độc thì độc, nhưng lại không gây chết người.

Tiết lộ bí mật của bằng hữu vốn chẳng phải chuyện gì hay, nhất là trong tình huống này. Phó Táp vốn là người tinh ý, liền định tránh mặt.

Nhưng Bạch Tiểu Hồ lại nghĩ khác.

Hắn không do dự đi ra, “Ủa,” một tiếng, rồi cười tủm tỉm:

– “Ta không nghe lầm chứ? Nguyên gia sao?”

Béo lão quái thoáng tái mặt.

Nguyên gia đại thiếu gia đối diện cũng biến sắc, sắc mặt càng khó coi.

Bạch Tiểu Hồ vẫn cười, giọng nhẹ nhàng:

– “Trách không được trước kia ta đã thấy khí chất của ngươi hơi lạ. Hỏi mấy lần, ngươi chỉ nói mình là tán tu.”

Nghe vậy, béo lão quái đang tâm trạng tệ cũng suýt bật cười: cái gì mà khí chất không bình thường, rõ ràng là vì hắn phát hiện độc trên người mới đúng.

Sầm Đồng từng nói: “Ngươi gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ,” quả nhiên không sai.

Bạch Tiểu Hồ tiếp tục:

– “Ngươi không nói, ta cũng không trách ngươi. Chỉ là…”

Ánh mắt hắn chuyển sang vị Nguyên gia đại thiếu:

– “Ngươi mới thật kỳ quái đó. Người ta đã không muốn lộ thân phận, ngươi còn lớn tiếng làm ầm lên, chẳng phải sợ người khác không biết sao?”

– “Ta thấy là ngươi cố ý khơi ra chuyện này. Béo lão quái không đồng ý, nên ngươi mới mất kiên nhẫn thành ra như vậy, đúng không?”

Nguyên gia đại thiếu sa sầm mặt:

– “Ngươi nói bậy!”

Bạch Tiểu Hồ nhún vai:

– “Nhưng sự thật đúng là vậy. Ngươi không nói, làm sao chúng ta biết hắn không phải tán tu?”

Về miệng lưỡi, ai so được với Bạch Tiểu Hồ chứ.

Hắn lại tủm tỉm:

– “Nói đi, ngươi tới là để khuyên hắn về nhà? Không khuyên được thì muốn chúng ta hỗ trợ? Yên tâm, ngày mai chúng ta nhất định sẽ…”

– “Câm miệng!” Nguyên gia đại thiếu tức giận, quát to: “Việc của ta, đừng xen vào!”

Bạch Tiểu Hồ thản nhiên vung tay áo, bốp một cái hất đối phương ngã lăn:

– “Tính ta không tốt, ghét nhất có kẻ trừng mắt quát ta. Lần sau nói chuyện nhớ phải ôn hòa chút.”

Béo lão quái thoáng sững sờ, rồi bật cười thành tiếng – sảng khoái vô cùng!

Trước đây chỉ nghe nói Bạch Tiểu Hồ từng chọc giận Thanh Ba tiên tử, lúc ấy hắn còn chưa hiểu cảm giác. Nhưng giờ chứng kiến tận mắt mới biết: chỉ một câu thôi, đủ làm kẻ khác tức đến phát run. Lại còn ra tay thẳng thắn.

Nguyên gia đại thiếu dù có giỏi cũng không địch nổi.

Bạch Tiểu Hồ quay lại liếc Phó Táp, rồi nhìn béo lão quái, cười:

– “Đi thôi.”

Phó Táp và béo lão quái đi theo rời đi.

Một lúc lâu sau, Nguyên gia đại thiếu mới bò dậy, đấm mạnh xuống đất, nghiến răng:

– “Cho rằng bám được Phó gia thì có thể đắc ý sao? Kết đan mà phải trả giá nửa cái mạng, với bộ dạng này còn mơ kết anh? Một lần đánh chết thì còn nhẹ, ta phải nhìn thấy ngươi khổ sở, phải chứng kiến con đường tu hành của ngươi tự hủy mới hả giận!”

Nhưng mấy lời ấy, béo lão quái không nghe thấy.

Hắn đã cùng Bạch Tiểu Hồ và Phó Táp trở về sân của Phó gia. Hoàng Lương đang đứng ngoài sân, thấy ba người cùng về thì cười:

– “Lúc đi chỉ có hai người, lúc về thành ba rồi.”

Hắn trêu béo lão quái:

– “Ngươi không nhìn ra bọn họ đang muốn đi hai người thế giới sao, sao không tránh ra?”

Bạch Tiểu Hồ cười cười:

– “Không tránh được, nề hà lại có con chó chắn đường!”

Béo lão quái bật cười lần nữa: phải rồi, đúng là có một con chó nhảy ra sủa bậy.

Hoàng Lương tuy không rõ đầu đuôi, nhưng cũng nhìn ra chắc có chuyện gì đó. Dù tò mò, hắn vẫn không hỏi thêm – chuyện này hắn hiểu phải giữ ý.

Đêm đó, Bạch Tiểu Hồ không ngủ.

Tới cảnh giới này, hắn đã chẳng cần ngủ nữa, hoặc chỉ cần tọa thiền hồi phục.

Hắn bắt đầu luyện đan, một lò lại một lò, tốc độ nhanh, hiệu suất cao. Vừa luyện vừa ăn Hồi Linh Đan để khôi phục.

Đã là Nguyên Anh, loại cỏ trước kia không còn dùng như trước nữa, hắn thay bằng cách khác: nhét rễ vào túi trữ vật, dùng linh thạch nuôi dưỡng. Hạ phẩm linh thạch thì không đủ, chỉ dùng trung phẩm.

Mới đó, hắn đã tiêu tốn hơn ba ngàn viên linh thạch.

Hắn nghĩ đến tiền, liền quyết định luyện đan bán lấy linh thạch:

– “Đan sư mà còn thiếu tiền, chẳng có đạo lý gì!”

Đầu tiên hắn luyện vài lò Hồi Linh Đan, sau đó luyện loại đan dược từng dùng để giết kẻ phản đồ – hắn gọi đùa là “Tạc Ngươi”.

Cuối cùng, hắn định luyện thứ quý giá hơn: Hộ Hồn Đan, bảo hộ thần hồn.

Loại này vô cùng quý, vì thần hồn bị tổn thương là chuyện cực kỳ nguy hiểm, khó hồi phục. Tu vi càng cao, càng hiểu rõ giá trị đan này.

Hắn bắt đầu luyện vào giờ Tý, nghiêm túc hơn hẳn mọi lần. Phó Táp ngồi cạnh, lặng lẽ quan sát.

Suốt cả đêm, chỉ luyện ra một viên.

Phó Táp nhìn mà cũng thấy căng thẳng. Từ khi biết Bạch Tiểu Hồ luyện đan, hắn chưa từng thấy thất bại. Trừ một lần tạc lò vì nguyên nhân đặc biệt.

Đến gần sáng, gia đinh Đồng gia đã thức dậy chuẩn bị cho đại điển, tu sĩ khách nhân cũng dậy sớm. Khi mặt trời ló dạng, mọi người đều nhận ra mây đen tụ trên trời, lờ mờ có lôi quang.

– “Có người muốn độ kiếp?”

– “Ai vậy? Gần đây đâu có ai kết đan hay hóa anh đâu.”

Mọi người xôn xao, rốt cuộc tìm ra nơi mây đen tụ: Phó gia sân.

Phó phu nhân, Ôn Nhu, Hoàng Lương, béo lão quái… cũng đều thấy lạ, nhìn nhau không hiểu.

Khách nhân càng hiếu kỳ:

– “Không phải Phó Táp và Bạch Tiểu Hồ đều mới Nguyên Anh sao? Sao lại có lôi kiếp? Hóa thần sao?”

Có người chậc lưỡi:

– “Nửa năm từ Nguyên Anh lên hóa thần? Mười năm sau chắc phi thăng mất!”

Bạch Tiểu Hồ ra khỏi phòng, ngửa đầu nhìn mây đen, vẻ mặt đầy khó hiểu:

– “Ông trời đùa ta chắc?”

Hắn nhớ rõ Hộ Hồn Đan trước kia từng luyện mấy chục, chưa từng xuất hiện đan lôi.

Bên ngoài có người nói:

– “Không phải lôi kiếp đâu… là đan lôi!”

Là một trưởng lão Hóa Thần kỳ của Phiêu Miểu Phong nhìn ra.

Phó Táp đi ra, sắc mặt đen kịt:

– “Có đan lôi sao không nói sớm?”

Bạch Tiểu Hồ vô tội:

– “Ta thật sự không biết!”

Nhưng hắn chẳng có thời gian giải thích. Hắn chạy vội về phòng, chuẩn bị hộ đan – viên đan này khó luyện như vậy, không thể để bị phá hủy.

Phó Táp đứng bên ngoài, càng nhìn càng đen mặt: chuyện lớn như vậy mà lại chạy đến Đồng gia mới làm, đúng là gan to.

Khách nhân bên ngoài ngơ ngác:

– “Đan lôi?”Loại đan dược luyện ra “hi thế hảo đan” mới có thể xuất hiện đan lôi?

“Xong rồi.” Một đệ tử Thần Dược Cốc thấp giọng nói: “Trưởng lão hôm qua vừa rời đi, chắc chắn giờ có chạy về cũng không kịp. Nếu trưởng lão biết bỏ lỡ đan lôi, trong lòng chắc hẳn sẽ tiếc nuối lắm.”

“Trưởng lão cũng không phải chưa từng thấy đan lôi, chắc cũng không đến mức vậy.”

“Nhưng người luyện ra đan lôi này lại là Bạch Tiểu Hồ! Chính là cái vị Bạch Tiểu Hồ đó! Sau khi nói chuyện với hắn, trưởng lão còn định mở lò luyện đan. Thế mà hắn mới bao nhiêu tuổi đâu, giờ đã luyện ra đan dược đủ để dẫn đan lôi!”

Những người xung quanh dần dần phản ứng lại, nhớ lại vừa rồi lúc Bạch Tiểu Hồ bước ra ngoài ngửa mặt nhìn trời, còn lẩm bẩm ‘ông trời chơi ta?’.

“Ta cũng muốn bị ông trời đùa một lần, cầu mau mau kết đan đi! Ta Trúc Cơ hậu kỳ linh lực viên mãn đã ba năm, mà lôi kiếp mãi chẳng thấy đâu!”

“Nhưng mấy người vừa kết đan xong, cách Nguyên Anh còn xa, lo gì.”

“Các ngươi nói chuyện gì đâu, ta thấy, dựa vào dáng vẻ Bạch Tiểu Hồ vừa rồi, tám phần là hắn thật sự không ngờ sẽ xuất hiện đan lôi.”

Quả thật bộ dạng ngơ ngác ấy khó mà diễn giả.

“Nếu là cố ý, thì hắn diễn cũng quá giỏi rồi! Ta còn nhớ Phó gia xưa nay hành xử ôn hòa, sao có thể cố ý gây chuyện trong ngày đại hỉ của người ta.”

“Lấy ơn báo oán mới hợp đạo.”

“Nói gì thì nói, dù ngoài ý muốn, rốt cuộc hắn vẫn phá hỏng hợp tịch đại điển của Đồng gia.”

Câu này vừa nói ra, lập tức gây tranh cãi:

“Ngươi là kẻ ái mộ Thanh Ba tiên tử hay người của Đồng gia đấy? Trước kia bọn họ làm ra bao nhiêu chuyện đáng khinh, sao ngươi không mở miệng nói? Giờ lại giả vờ thánh mẫu?”

“Chính xác! Ta mặc kệ có cố ý hay không, ta vẫn phục Bạch Tiểu Hồ.”

“Trả thù người ta là phải dứt khoát như vậy!”

Có người còn cười lớn: “Nếu là ta, ta đã bắt đầu luyện từ chiều hôm qua, kéo dài suốt đêm tới sáng, tức chết Đồng gia và Thanh Ba tiên tử luôn!”

“Chớ có mà mạnh miệng! Người ta làm như vậy, chẳng phải bị đuổi ra ngoài?”

“Cũng đã nói là ngoài ý muốn rồi! Ngươi nghĩ luyện ra đan dẫn đan lôi dễ lắm sao? Ngay cả cốc chủ Thần Dược Cốc một năm chưa chắc gặp được một lần!”

“Chính xác! Lại còn nói luyện từ chiều hôm qua? Ngươi tưởng sấm sét là người nhà ngươi chắc, gọi phát là tới? Phải biết ngay cả cốc chủ Thần Dược Cốc một năm cũng chưa chắc luyện ra đan dẫn lôi.”

“Vậy nên càng chứng minh không phải cố ý. Vừa rồi ta cũng để ý, Phó phu nhân sợ đến sắc mặt tái nhợt, chắc cũng bị dọa.”

“Kia còn phải nói? Hai đứa nhỏ mới Nguyên Anh, mà tự dưng trời giáng lôi kiếp ngay trên đầu, ai mà không sợ?”

Trong đám đông có một nữ tu của Ngự Hư Môn, sắc mặt vẫn khó coi. Nếu Bạch Tiểu Hồ thấy chắc còn nhận ra, đó chính là người từng trách hắn ra tay quá nặng trong đại bỉ hôm nọ.

Nàng nghe mọi người bênh vực Bạch Tiểu Hồ càng nghe càng giận, liền quay người trở về tìm Thanh Ba tiên tử.

Đinh U Nhã là song linh căn, tư chất không tính là xuất chúng. Trong tông môn nàng chỉ là đệ tử nội môn bình thường, tài nguyên nhận được cũng chẳng đáng kể. Từ khi đi theo Thanh Ba tiên tử – sư tỷ của nàng – nàng mới có thể được chia một ít tài nguyên, tuy không nhiều, nhưng nàng đã rất hài lòng.

Nhưng chỉ hơn một năm nay, Thanh Ba tiên tử bị tông môn lạnh nhạt, trưởng lão và nhiều người khác lần lượt rời bỏ nàng. Thậm chí đến Nam Linh chân nhân cũng dần chẳng để tâm, hình như đang tìm đệ tử khác để bồi dưỡng.

Đinh U Nhã bất mãn, may mà sư tỷ vẫn còn khôn ngoan, dù xích mích với Đồng Bỉnh Thịnh, nhưng vẫn giữ quan hệ với Đồng Bỉnh Việt. Làm Đồng gia tức phụ, chắc chắn cuộc sống vẫn sung túc.

Nhưng… Bạch Tiểu Hồ sao có thể làm ra chuyện này vào đúng ngày đại hỉ?

Hôm nay lẽ ra là ngày lành, vậy mà hắn lại dẫn ra đan lôi, khiến Đồng gia và Thanh Ba tiên tử mất mặt! Đinh U Nhã bực bội đi thẳng đến phòng của Thanh Ba tiên tử.

Hôm nay là ngày trọng đại, Thanh Ba tiên tử thức dậy sớm, cẩn thận trang điểm.

Nàng bị Bạch Tiểu Hồ đả thương, phải tĩnh dưỡng hai ba năm, không phải vì khởi không được thân mà do thần hồn và linh căn bị tổn hại, tu vi không thể tiến thêm. Nếu không, đại điển hợp tịch này đã tổ chức sớm, chứ chẳng phải đợi mãi đến giờ.

Thấy sư muội mặt nặng mày nhẹ bước vào, Thanh Ba tiên tử nhíu mày: “Sao vậy?”

Đinh U Nhã oán thầm trong lòng: giờ này còn bình thản được sao, bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn vậy rồi! Sau đó, nàng thêm mắm dặm muối kể hết mọi chuyện.

Thanh Ba tiên tử tức đến mức bóp gãy lược trong tay.

“Bạch Tiểu Hồ!”

Nàng nghiến răng: “Vẫn chưa chịu buông tha ta! Ta làm sai cái gì? Chẳng lẽ ta không nên lựa chọn hợp lý nhất? Trong tình huống đó, không ra tay trước thì phải đợi Phó gia đến cầu hôn sao?”

“Đúng vậy, Phó gia đúng là sẽ không tới cầu hôn, nhưng ai biết đâu?”

“Cái gì mà trước kia thiên phú quá kém nên không dám nói ra, sợ phiền toái! Ta thấy rõ ràng là cố tình giấu giếm! Ngươi kém như vậy, người khác cũng kém chắc?”

“Còn giấu giếm tu vi, cho người ta tưởng chỉ mới Luyện Khí tầng ba!”

Đinh U Nhã phụ họa: “Đúng vậy, hắn là kẻ cực kỳ âm hiểm!”

“Ngay cả bây giờ, người ngoài cũng nói hắn không cố ý, như thể hắn vô tội… Ai tin được chuyện trùng hợp thế này chứ!”

Mắng chửi một lúc, Thanh Ba tiên tử hít sâu rồi bảo: “Ngươi đi gọi Đồng Bỉnh Việt đến, ta có chuyện muốn nói.”

Đồng Bỉnh Việt nhanh chóng tới, nghe nàng nói xong, lập tức đi tìm trưởng bối của Đồng gia.

“Ngươi nói cái gì?”

Đồng gia chủ tức giận đến mức mặt đỏ bừng, quát: “Ngươi muốn đuổi Bạch Tiểu Hồ ra ngoài? Ngay lúc này?”

Đồng Bỉnh Việt nói: “Đúng vậy! Hắn phá hỏng đại điển của con, đuổi ra ngoài cũng còn nhẹ!”

“Rồi sau đó thì sao? Muốn tuyệt giao với Phó Táp?”

“Dĩ nhiên!”

“Hồ nháo!”

Đồng gia chủ tức giận đến mức giơ tay tát thẳng mặt nhi tử.

Lúc trước Thanh Ba tiên tử thiên phú và linh căn không tệ, ông mới đồng ý hôn sự này. Ai ngờ sau đó xảy ra đủ chuyện… Bây giờ nữ nhân ấy tu vi khó tiến thêm, bị Ngự Hư Môn từ bỏ, còn có kẻ ngốc nhi tử này cứ nhất quyết cưới.

Hiện tại lại còn muốn đắc tội Bạch Tiểu Hồ?

Đó là ai? Tương lai đan đạo đại sư! Ngay cả Phiêu Miểu chân nhân cũng nể vài phần! Ngươi là cái gì mà dám tuyệt giao?

Vì chuyện Thanh Ba tiên tử, Đồng gia đã đắc tội Phó gia một lần, chẳng lẽ còn muốn đắc tội thêm nữa?

“Ta mời bọn họ đến, vốn để chuộc lỗi! Nếu thật sự làm họ vui, đại điển của ngươi bị phá cũng chẳng sao!”

Thể diện là gì? Lợi ích mới quan trọng!

Huống chi… trong lòng Đồng gia chủ, ông càng hy vọng đại điển này bị phá tan để hai đứa trẻ đừng thành đôi.

Sau đó Đồng gia chủ tự mình đến viện của Phó gia để giải thích.

Phó phu nhân cũng thở phào khi biết chỉ là đan lôi, còn xin lỗi không ngớt. “Chúng ta thật sự không ngờ… đúng là thất lễ quá…”

May mà Đồng gia chủ không trách tội, thái độ còn rất hòa khí. Phó phu nhân càng thêm cảm kích, chỉ lo chuyện này ầm ĩ quá sẽ bất lợi về sau.

Cuối cùng, khi đan lôi kết thúc, Bạch Tiểu Hồ xuất hiện, trên tay cầm viên đan dược còn phát sáng. Đồng gia chủ bước lên cười ha ha:

“Chúc mừng Bạch tiểu hữu!”

Bạch Tiểu Hồ gãi đầu ngượng ngùng: “Ta cũng không nghĩ ra… thế mà lại dẫn ra đan lôi…”

“Biết rồi, biết rồi,” Đồng gia chủ cười, “Không sao cả.”

Bạch Tiểu Hồ nhìn sắc trời, vội nói: “Cũng may vẫn kịp giờ lành, nhanh tổ chức đại điển đi! Đừng để muộn.”

“Đúng, đúng! Khai tịch!” Đồng gia chủ lập tức ra lệnh.

Mọi người ùa về phía bên kia dự đại điển, nhưng vẫn liên tục ngoái đầu nhìn viên đan trong tay Bạch Tiểu Hồ – thứ đan còn đang phát sáng, vô cùng quý giá.Trước tiên phải nói một chút về quy trình của hợp tịch đại điển trong giới tu hành: đại khái chính là một đám người ngồi tụ lại với nhau, cách sắp xếp chỗ ngồi cũng không khác lắm so với lần tổ chức đại bỉ trước kia.

Không phải ngồi thành từng bàn như phàm nhân, mà xếp ghế theo cao thấp để bảo đảm ai cũng có thể nhìn rõ.

Thân phận càng cao, chỗ ngồi càng ở vị trí dễ quan sát hơn.

Phó gia vốn dĩ không được ngồi ở chỗ tốt như vậy, nhưng lần này có lẽ bởi vì họ nổi bật quá mức: có Bạch Tiểu Hồ và Phó Táp – hai người trẻ tuổi tài năng mới nổi, nên mới được sắp cho ngồi ở vị trí khá đẹp.

Từ chỗ đó, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể thấy toàn bộ sân khấu chính.

Bạch Tiểu Hồ thầm nghĩ, Đồng gia chủ nhất định là muốn cho bọn họ đứng giữa đám đông để "cướp tân nhân" cho xôn xao, hoặc ít nhất cũng muốn để mọi người nhìn thấy bọn họ, khiến tâm của họ rối loạn.

Người khác thì hắn còn muốn chúc phúc, riêng Thanh Ba tiên tử…

Nếu khi đó hắn không đến kịp, Phó Táp đã bị nàng âm thầm hãm hại. Sau này, dù có hồi phục tu vi, thì cũng khó mà lấy lại được danh dự, càng khỏi nói đến việc bị chê cười, mỉa mai.

Hơn nữa, nếu nguyên chủ lúc ấy thật sự chết, e rằng Bạch gia sẽ tìm cách hủy bỏ hôn ước, thậm chí bỏ mặc Phó Táp. Đến lúc đó, thiên hạ sẽ đồn rằng Phó Táp vì say mê Thanh Ba tiên tử mà cam chịu hy sinh, cuối cùng lại bị chính nàng rũ bỏ, rồi còn bị nhà gái cắt đứt quan hệ.

Nói tóm lại, mặc dù nhìn bề ngoài bây giờ dường như Phó gia chẳng tổn thất gì, còn Thanh Ba tiên tử thì tự chuốc lấy kết cục bi thảm, nhưng Bạch Tiểu Hồ vẫn không thể đồng tình.

Phó Táp cũng nghĩ như vậy.

Hắn chưa từng thích Thanh Ba tiên tử, đối phương hãm hại Bạch Tiểu Hồ, tất nhiên càng đáng giận.

Bạch Tiểu Hồ nhỏ giọng than:

“Sớm biết vậy thì đừng tới.”

Phó Táp khẽ gật đầu.

Tới thì chẳng vui vẻ gì, lại còn vướng phải chuyện đan lôi, trở thành tâm điểm để thiên hạ bàn tán.

Mọi người xung quanh bọn họ đều nhìn chằm chằm, từ tu sĩ Trúc Cơ đến Nguyên Anh, thậm chí có cả lão quái Hóa Thần – ai cũng hiếu kỳ nhìn sang, ánh mắt so với lúc xem Thanh Ba tiên tử cùng Đồng Bỉnh Việt hợp tịch còn nhiều hơn.

Dù vậy, hai người vẫn giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc ra ngoài.

Có điều, bởi vì người quá đông, bọn họ không để ý tới vài ánh mắt đặc biệt.

Ví dụ như ánh nhìn của Đinh U Nhã…

Hoặc một người khác – tiện nghi muội muội của nguyên chủ: Bạch Nhã Khỉ.

Bạch Nhã Khỉ vốn không đủ tư cách đi theo, nhưng nàng lén tráo vị trí của một sư tỷ trong tông môn để được đến đây.

Nàng đứng sau lưng trưởng lão, ánh mắt liên tục đảo quanh tìm kiếm.

Nghe nói Bạch Tiểu Hồ cũng sẽ xuất hiện, nàng nhất định phải tự mình nhìn thấy.

Khi đan lôi nổ vang lúc trước, nàng không chen được vào, cũng không dám lại gần.

Hiện giờ mới được tận mắt thấy Bạch Tiểu Hồ.

Nhìn hắn đi phía sau Đồng gia chủ, bên cạnh còn là một kiếm tu phong thái xuất chúng – Phó Táp.

“Đáng lẽ vị hôn phu đó… phải là của mình mới đúng.”

Trong lòng Bạch Nhã Khỉ trào lên suy nghĩ ấy, nhưng nàng chỉ dám giấu trong lòng, bởi nói ra chỉ chuốc lấy chê cười.

Trên đời này từng có không ít nữ tu thầm mơ mộng trở thành đạo lữ của Phó Táp, ai cũng biết đó là điều không thực tế.

Nàng mà nói ra, chỉ tổ bị khinh bỉ, thậm chí còn bị xem như "Thanh Ba tiên tử thứ hai".

Bạch Nhã Khỉ cắn răng chịu đựng, rồi lại nhìn thấy Phó phu nhân – dung mạo hiền hòa, lúc nào cũng tươi cười trò chuyện cùng Bạch Tiểu Hồ.

Đó lẽ ra cũng phải là bà bà của nàng.

Nhìn quanh một vòng, nàng thấy xung quanh toàn là trưởng bối các thế gia, tông môn lớn, hoặc Thần Dược Cốc… ai cũng nhìn Bạch Tiểu Hồ với ánh mắt tôn trọng, trò chuyện niềm nở.

Ngay cả vị trưởng lão dẫn theo nàng cũng không được đối đãi như vậy.

“Một kẻ từng chỉ có tám linh căn, thật sự chỉ mất chưa đầy hai năm đã trở thành như thế này sao…?”

Nàng tự hỏi trong đầu, nhưng nghĩ quá nhập tâm, lỡ buột miệng nói ra.

Ngay lúc ấy, Đinh U Nhã – đệ tử từng trách mắng Bạch Tiểu Hồ ở đại bỉ – tình cờ đi ngang qua, lập tức dừng bước:

“Cái gì tám linh căn? Không phải hắn có cửu linh căn sao?”

Bạch Nhã Khỉ quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều hiểu ngay: đều cùng một loại người – ghét Bạch Tiểu Hồ.

Bạch Nhã Khỉ nở nụ cười nhạt, trong đầu lóe lên ý nghĩ: để Thanh Ba tiên tử và bọn họ tự ngáng chân Bạch Tiểu Hồ.

Nàng kể hết cho Đinh U Nhã chuyện khi xưa Bạch Tiểu Hồ chỉ là phế vật tám linh căn, sống u mê ở trấn nhỏ.

“Ngươi không tin thì cứ đi hỏi, trong trấn ai chẳng biết.”

Nói xong, nàng vội trở về đứng vào vị trí, ánh mắt liếc nhìn Bạch Tiểu Hồ, ánh lên vẻ đắc ý cùng chờ xem kịch hay.

Bạch Tiểu Hồ cũng cảm giác được ánh nhìn lạ, quay sang liền thấy Bạch Nhã Khỉ.

“Bạch tiểu hữu nhìn ai vậy? Là người quen thì cứ gọi sang đây ngồi cùng.”

Một trưởng lão tông môn cười nói.

Bạch Tiểu Hồ lắc đầu:

“Không có gì, nhìn nhầm thôi.”

Không ai chú ý tiểu tiết đó, lại tiếp tục trò chuyện với hắn về đan dược.

Bạch Tiểu Hồ cười đáp:

“Cũng không có gì đặc biệt, ta luyện ra cũng vô dụng, sau này chắc sẽ đem bán.”

“Bán ở đâu?” – Có người tò mò.

“Còn chưa quyết, chắc đợi xem hội đấu giá nào thích hợp.”

Hắn cười nói tiếp:

“Chỉ sợ Phiêu Miểu chân nhân ra tay mua trước thôi.”

“Nếu hắn muốn, ngươi đâu thể từ chối.”

“Thì ta cũng đâu dám, nhưng hẳn là sẽ trả giá rất cao.”

Bạch Tiểu Hồ cười rạng rỡ.

Xung quanh lập tức có người chen vào, nói họ cũng hào phóng không kém.

Bạch Tiểu Hồ lại khách sáo khen Nguyên gia, Phương gia mấy câu.

Phương gia chủ còn cười, cảm ơn hắn vì lần trước đã giúp chữa thương cho con trai.

Đúng lúc đó, Phương Thiếu Lương cũng tới.

“Ngươi sao đến trễ vậy?”

Bạch Tiểu Hồ hỏi.

“Vốn đi tìm các ngươi ở Phó gia, ai ngờ các ngươi đã đến đây.”

Phương Thiếu Lương thở nhẹ.

“Không kịp báo tin sao?”

“Báo rồi, nhưng tin đến cũng bằng không.”

Mọi người xung quanh đều cười.

Bạch Tiểu Hồ cũng cười, nhưng trong lòng lại nghĩ: Sao lại lâu như vậy? Chuyện này có gì mờ ám chăng?

Nhưng hiện giờ đông người, hắn không hỏi thêm, chỉ tiếp tục nói chuyện phiếm.

Trên đài, hợp tịch đại điển đã đi được nửa.

Tới phần ký kết khế ước.

Tu hành giới thường có ba loại:

Chỉ nói miệng: hai bên hứa hẹn đời đời kiếp kiếp, cảm tình sâu đậm.

→ Hiệu lực gần như không có.

Viết khế thư: hiệu lực mạnh hơn, nhưng sau này nếu muốn giải trừ, cũng không quá khó.

Đạo tâm thề: giống như lời thề Bạch gia chủ từng thề đoạn tuyệt quan hệ với Bạch Tiểu Hồ – một khi thề, nếu sau này muốn phá vỡ, sẽ gặp tâm ma, cản trở đường tu hành.

Lúc này, Thanh Ba tiên tử biết rõ tình hình cơ thể mình: gần đây nàng không nên dùng linh lực, cho nên Đồng gia chủ đề nghị chỉ cần ký khế thư, khỏi cần thề đạo tâm.

Bề ngoài, Đồng gia chủ như vì nàng, thực chất là vì sợ nàng làm liên lụy đến Đồng Bỉnh Việt.

Nếu Đồng gia là người bình thường, chắc còn không thèm tổ chức lễ long trọng này, chứ đừng nói ký khế thư.

Dù hiểu rõ, Thanh Ba tiên tử vẫn đồng ý.

Nàng không muốn để lễ hợp tịch gặp sự cố, lại càng sợ nếu nàng từ chối, Đồng gia sẽ lấy cớ hủy bỏ hôn sự.

Nhưng vừa ngẩng đầu, nàng thấy dưới đài – Bạch Tiểu Hồ và Phó Táp ngồi giữa đám đông, được vô số người vây quanh.

Nhớ lại lúc đầu nàng từng dự định: tổ chức đại điển đúng ngày sau lễ Phó gia, để cướp hết chú ý từ bọn họ, làm cho thiên hạ phải ngưỡng mộ nàng.

Thế mà hiện tại…Từ khi quyết định ngày cử hành đại điển đến hôm nay, tính ra cũng chưa tới bảy ngày. Thời gian quá gấp gáp, chuẩn bị dù thế nào cũng không thể chu toàn, càng đừng nói đến chuyện tổ chức hoành tráng khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng ngưỡng mộ.

Đối với một gia tộc như Đồng gia, chỉ cần chuẩn bị ở mức bình thường đã đủ để không bị chê cười. Nhưng muốn được khen ngợi, để người ngoài phải trầm trồ hâm mộ thì… hoàn toàn không thể.

Thanh Ba tiên tử trong lòng sao có thể cam tâm, càng không muốn thừa nhận sự thật ấy. Lúc trước, nàng còn định mượn chuyện ký khế thư để an ủi mình đôi chút: dù sao Phó Táp hiện giờ không còn linh lực, ký khế thư cũng chẳng khác gì người phàm, càng không thể phát lời thề đạo tâm.

Nhưng hiện giờ…

Ngay cả thân thể nàng cũng không thể tiếp tục sử dụng linh lực, chỉ đành miễn cưỡng điền tên lên khế thư.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ thở dài nói một câu: nhân quả báo ứng. Thế nhưng lúc này, trong lòng Thanh Ba tiên tử chỉ tràn đầy không cam lòng. Nàng liếc nhìn Đồng Bỉnh Việt bên cạnh.

Người đàn ông này, ngoài thiên phú kém Phó Táp, còn không bằng cả Lục Giang Hàm chưa trưởng thành, thậm chí còn kém hơn anh trai của hắn.

Nhưng hắn… lại yêu nàng.

Có nên chấp nhận không…?

Đến nước này rồi, dù thế nào nàng cũng muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng. Nếu như đây không phải là hợp tịch đại điển kèm theo lời thề đạo tâm…

Thanh Ba tiên tử hơi hé môi, khẽ nói:

“Bỉnh Việt, chúng ta…”

Nhưng một nữ tu phụ trách cầm khế thư bước lên, nhẹ nhàng ngắt lời:

“Thanh Ba cô nương, giờ lành đã tới, không thể trì hoãn thêm.”

Nữ tu này là người được Đồng gia chủ đặc biệt tín nhiệm, được giao nhiệm vụ quan trọng để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào phút chót.

Nghe vậy, Thanh Ba tiên tử đành cắn chặt răng, không dám tỏ ra bất mãn.

Đồng Bỉnh Việt càng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng nàng do dự, liền vội vàng ký tên trước rồi thúc giục:

“Thanh Ba, mau ký đi.”

Tình hình này, những trưởng lão ngồi trên khán đài nhìn rất rõ. Bạch Tiểu Hồ cũng nghe không sót chữ nào. Ngoài cuộc thì tỉnh táo, hắn nhìn ra ngay: Thanh Ba tiên tử thật ra quá sĩ diện mà thôi.

Các vị trưởng lão dĩ nhiên cũng tự có suy nghĩ riêng, song cuối cùng đều là người lớn, không nói ra miệng, chỉ tiếp tục nói chuyện riêng.

Chờ đại điển kết thúc, khách khứa cũng lần lượt ra về. Ai có việc thì đi trước, ai rảnh rỗi thì nán lại chút lát, đa phần sẽ rời khỏi vào hôm nay. Cũng có vài người ở lại qua đêm, nhưng đó là tùy ý.

Phía Bạch Tiểu Hồ đương nhiên chọn rời đi luôn trong ngày, Phương Thiếu Lương và mấy người khác cũng đi cùng.

Ra khỏi Đồng gia, mọi người ngồi lên phi hành pháp khí, pha linh trà trò chuyện, Bạch Tiểu Hồ mới hỏi Phương Thiếu Lương:

“Rốt cuộc ngươi làm gì mà tới muộn vậy?”

Phương Thiếu Lương đáp:

“Ta nghe nói có trưởng lão Thần Dược Cốc xuất hiện, nên đến bái phỏng một chút.”

“Là hỏi về chín âm hoa?” Bạch Tiểu Hồ cười, lập tức hiểu ra.

Phương Thiếu Lương gật đầu.

Bạch Tiểu Hồ mỉm cười không nói, nhưng Phương Thiếu Lương nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn:

“Sao vậy? Thấy ngươi cười lạ quá.”

Sầm Đồng cười nói:

“Là bởi vì hôm qua buổi chiều, Bạch tiền bối đã cùng một vị trưởng lão Thần Dược Cốc trò chuyện nửa ngày, cũng hỏi về chín âm hoa rồi, kết quả bên kia bảo không có.”

Phương Thiếu Lương vội nói:

“Nhưng ta vẫn tìm được manh mối! Ta phát hiện gần đây có một đấu giá hội lớn sắp mở, nghe nói bên trong có đấu giá chín âm hoa!”

Mọi người đều sáng mắt:

“Ở đâu? Khi nào? Ai tổ chức?”

Phương Thiếu Lương giải thích:

“Đấu giá hội tổ chức ba tháng sau, hiện tại đang chuẩn bị. Ta phải nhờ danh tiếng Phương gia mới hỏi ra được. Trong đó, áp trục ba vật quý nhất gồm: một gốc dược thảo – chính là chín âm hoa; một món pháp bảo do các chủ Huyền Cơ Các tự tay luyện; món cuối cùng thì tạm thời chưa xác định.”

Mọi người nghe xong rất vui mừng, dù biết pháp bảo và món bí ẩn kia chắc chắn vượt ngoài khả năng mua, nhưng quan trọng nhất là chín âm hoa. Phó Táp nói:

“Chỉ cần có chín âm hoa, béo lão quái có thể giải thai độc.”

Hoàng Lương đùa:

“Biết đâu hắn gầy đi, còn đẹp trai hơn ta.”

Mọi người đều bật cười.

Cười xong, Bạch Tiểu Hồ nói tiếp:

“Còn một chuyện nữa.”

Mọi người chăm chú lắng nghe.

Hắn quay sang Hoàng Lương:

“Hoàng đạo hữu là tán tu, bạn bè nhiều đúng không?”

Hoàng Lương đáp ngay:

“Đúng vậy. Chúng ta tán tu dựa vào quan hệ, nhiều bạn thì dễ xoay xở hơn.”

Bạch Tiểu Hồ nói:

“Ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ, truyền ra vài tin tức.”

Phó Táp ngạc nhiên:

“Sao ta không làm được?”

Bạch Tiểu Hồ lắc đầu:

“Ngươi thì khác, ngươi ra mặt, e rằng tin tức lại lan đến tai Thanh Ba tiên tử. Ta chỉ muốn tán tu lan truyền trước, để phòng bất trắc.”

Sầm Đồng lập tức hiểu ra:

“Ngươi phòng bị Thanh Ba tiên tử?”

“Không hẳn là đối phó, chỉ là đề phòng thôi.” Bạch Tiểu Hồ cười, nói thẳng:

“Lúc nãy ta thấy Bạch Nhã Khỉ – tiện nghi muội muội của nguyên chủ, nói chuyện gì đó với người bên Thanh Ba tiên tử. Ta đoán bọn họ sẽ tra chuyện của ta.”

Phó gia giấu rất kỹ, người ngoài không tra ra thân thế thật của hắn. Nhưng nếu để tin tức bùng ra từ miệng đám người này, hậu quả khó lường.

Cho nên, Bạch Tiểu Hồ muốn Hoàng Lương nhờ bạn bè tán tu truyền ra một phiên bản “chính thức”:

“Hãy nói ta là cửu linh căn, có thêm một loại linh căn đặc biệt – không gian linh căn, tốc độ hấp thu linh lực cực nhanh, có thể tích trữ linh lực. Khi còn nhỏ chưa thức tỉnh, giờ mới thức tỉnh nên tu vi tăng vọt.”

“Còn luyện đan, là nhờ kỳ ngộ thời nhỏ, giờ tu vi đủ, nên mới luyện ra đan tốt.”

Mọi người nghe xong, đều gật gù cảm thán:

“Thì ra là thế… Giờ nghĩ lại cũng hợp lý.”

Cuối cùng, Hoàng Lương lập tức nói:

“Yên tâm, chuyện nhỏ! Ta đi nhờ người truyền ra ngay.”

Cùng lúc ấy, ở Đồng gia, Thanh Ba tiên tử sau khi tháo hỉ phục, Đinh U Nhã liền đến gõ cửa, báo lại:

“Hôm nay ta gặp một người nhận ra Bạch Tiểu Hồ, nói hắn trước kia chỉ là tám linh căn, chẳng có gì nổi bật…”

Thanh Ba tiên tử nghe xong, lạnh giọng:

“Đi, phái người đi điều tra xem có đúng không.”

Nếu đúng, vậy thì… nàng hoàn toàn có thể tung tin ra ngoài, chờ xem Bạch Tiểu Hồ đối phó thế nào.

Bạch Tiểu Hồ, ngươi đắc ý cũng không được bao lâu đâu…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play