Họ phát hiện điện thoại hoàn toàn mất tín hiệu, không gửi được bất kỳ tin nhắn nào. Tin nhắn gửi cho hai người còn lại đều không đến được. Cả công viên giải trí chỉ còn vang vọng tiếng pháo hoa và những âm thanh nổ rền. Gió đêm lạnh lẽo lùa qua mặt, Trương Thiên Thiên bất giác siết chặt áo khoác. Hương sữa tắm quen thuộc vẫn phảng phất quanh người, nhưng cảm giác thân thuộc đó không thể xoá đi cảm giác lặp đi lặp lại kỳ lạ này.
Cậu thầm nghĩ: Cảm giác như chúng ta cứ đi vòng vòng, chẳng thể ra khỏi đây.
Giờ cũng gần 8 giờ tối. Nhân viên công tác trong công viên không thấy bóng dáng, cả khu rộng lớn như chỉ còn lại hai người họ.
“Bọn họ đâu cả rồi?” – Vương Kha cau mày. Anh cảm thấy bản thân không phải lần đầu gặp chuyện kiểu này – cứ mỗi lần bốn người họ đi cùng nhau, chưa từng chơi yên ổn được lần nào!
Tạm thời chưa có gì nguy hiểm, nên họ cũng không quá hoảng. Về phần hai người kia, Vương Kha thầm nghĩ, họ chắc cũng không sao đâu.
Trương Thiên Thiên níu vạt áo Vương Kha, ánh mắt lo lắng, nói:
“Cái bảng chỉ dẫn kia… chúng ta đã đi qua ba lần rồi đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT