Cậu kêu khổ, vung tay mỏi mệt.
“Ý tưởng của ngươi rất hay, chỉ là linh lực không đủ. Nhưng chính vì thế, nếu có thể làm thành, càng chứng tỏ khống chế tinh tế.”
Hoắc Tuyết Tương khẽ nhấc kiếm vẽ một vòng, kiếm khí xuyên qua cánh hoa, để lại khe rãnh sâu trên đất.
“Thật ra, đây cũng là tinh túy của Sương Luân Cửu Thân Quyết: lấy nhỏ thắng lớn, lấy yếu thắng mạnh.”
Bạch Lộ im lặng, cầm phù trong tay, ánh mắt nhìn xuống bàn, suy tư sâu xa.“Thông suốt rồi à?”
Hoắc Tuyết Tương hỏi, ánh mắt mang theo chút chờ mong — không biết Bạch Lộ có thể thật sự tạo thành Kiếm Phù kỳ lạ kia không.
Bạch Lộ hoàn hồn lại, nghiêm túc đáp:
“Sư tôn, ở quê con có một từ gọi là ‘abstract’.”
“...Hử?”
Hoắc Tuyết Tương hơi nghi hoặc — từ này lạ tai, nghe khó đọc, lại chẳng giống bất kỳ phương ngôn nào mà hắn từng biết.
“Ở trong gia tộc tụi con…”
Bạch Lộ bắt đầu giải thích, “Từ này dùng để chỉ những thứ trông có vẻ đơn giản, nhưng thực ra phía sau có rất nhiều tầng ý nghĩa.”
Vừa nãy lúc vẽ bùa, Bạch Lộ đã lờ mờ nghĩ đến từ này. Giờ vốn từ đã khá hơn, cậu đột nhiên nghĩ ra được một cách phiên dịch tương đương:
“Con biết rồi! Có thể dịch là — thấy mầm, biết cây!”
Hoắc Tuyết Tương nghe xong liền mỉm cười gật đầu — một câu thành ngữ ngắn gọn nhưng mang triết lý sâu xa.
“Nói lý rất hợp. Vậy đã nghĩ ra rồi, sao còn chưa động thủ?”
Bạch Lộ nghiêm túc đáp:
“Thì con nghĩ ra lâu rồi, chỉ là… đau tay quá, nói vài câu phiếm cho nghỉ ngơi một chút thôi.”
“...”
Hoắc Tuyết Tương trầm mặc cúi đầu, đưa tay lướt nhẹ qua cổ tay Bạch Lộ, luồng linh lực chảy xuôi theo kinh mạch, giúp cậu thư giãn. Nhớ lại tối qua ôm người này về phòng, toàn thân mềm nhũn như bún, Hoắc Tuyết Tương chỉ đành lắc đầu:
“Thân thể thế này thì không cần rèn thể nữa.”
“Không rèn nữa thì tốt quá, con cũng không muốn học thêm mấy tiết thể dục đâu…”
Bạch Lộ lầm bầm rất nhỏ, cảm giác cổ tay hồi sức, mới ngẩng đầu cười tít mắt:
“Cảm ơn sư tôn~”
Tiếp đó, cậu lần nữa cầm bút, dồn linh lực vào nét vẽ. Ý dẫn đầu nét, huyền cơ ẩn trong giấy, linh lực bao lấy kiếm thế của Ma Không Kiếm, như tơ tằm sắc bén ép vào linh phù.
“Thành công rồi!”
Bạch Lộ nắm lấy tấm Kiếm Phù do chính mình sáng tạo, vui sướng nhảy nhót, hô lớn:
“Ta giỏi quá đi mất!”
Hoắc Tuyết Tương thần thức quét qua tấm phù, ánh mắt dường như thấy được hoa mai rơi bay theo kiếm ý, vài cánh nhẹ hôn lên má Bạch Lộ, nhuộm sắc đào hồng mờ nhạt.
Quả nhiên, đồ đệ hắn… vui đến mức hỏng rồi.
“Sư tôn, ta lợi hại không?”
Bạch Lộ bừng bừng hào hứng, đắc ý chờ khen ngợi.
“Lợi hại.”
Hoắc Tuyết Tương gật đầu, ánh mắt sâu xa:
“Tuy chỉ là phù, nhưng cuối cùng cũng là Kiếm Phù.”
Sau đó lại thản nhiên bổ sung:
“Vi sư cuối cùng… cũng không đến mức thân bại danh liệt.”
“...”
Bạch Lộ nghẹn họng, sau một lúc mới bật cười:
“Đúng là vậy!”
Hôm sau, Hoắc Tuyết Tương đích thân dẫn Bạch Lộ lên Thương Vân Đài lĩnh thưởng.
Do biểu hiện xuất sắc của tổ bốn người ở Thanh Long trấn — Bạch Lộ, Lương Mãn Cốc, Mạnh Thải Thanh và La La — Thương Vân Đài quyết định trao khen thưởng đặc biệt. Cả nhóm không chỉ dũng cảm chiến đấu, còn đánh bại được Huyết Thi Sát mạnh hơn nhiều lần, cứu giúp dân lành, thể hiện tinh thần kiên cường và trượng nghĩa của đệ tử Huyền Sơn.
Hoắc Tuyết Tương lần này bồi Bạch Lộ đi lĩnh thưởng, chẳng khác nào đạo sư hộ tống tam hảo học sinh đi nhận giấy khen — đặc biệt coi trọng.
...Coi trọng đến mức khiến Bác Loan tiên quân trong điện cũng có chút rối tay rối chân.
“Hở? Hở? Sao lại đích thân tới? Ta vốn chỉ định phát mấy viên đan dược mà…”
Bác Loan tiên quân đứng bật dậy, cảm giác vô cùng mất tự nhiên, như thể mình đã làm điều gì sai.
Trong điện còn có vài phong chủ khác đang họp nghị sự cùng ông. Vừa thấy Hoắc Tuyết Tương vào, có người không khỏi nhỏ giọng oán thán.
“Điểm Mai Phong cưng chiều quá rồi đấy, tự mình dẫn đệ tử đi lĩnh thưởng…”
Tiết Đan Hành cắn răng nói, đôi mắt gần như rướm máu, “Chẳng qua cũng chỉ là lanh lợi một chút thôi, cùng lắm là Trúc Cơ đánh chết Huyết Thi Sát!”
Nói rồi, y quay đầu đi, chờ được ai đó phụ họa... nhưng lại chẳng ai an ủi.
Những lần trước, mỗi khi Tiết Đan Hành lải nhải kiểu này, vẫn là Thiên Xu Phong chủ – Trọng Minh nguyên quân đứng ra dàn hòa. Nhưng lần này, nàng lại cạn lời.
— Bởi vì bản thân nàng cũng đang ức chế!
Là người kế thừa chính thống của một mạch phù chú, phong chủ Thiên Toàn phong, nàng đương nhiên hi vọng Kiếm Phù ngộ được từ đạo phù là do đệ tử mình tạo ra. Thế mà, người nghiên cứu thành công lại là đồ đệ của một kiếm tu!
Chuyện này… hợp lý nổi không?!
Nàng thật sự rất muốn gọi Hổ Tử ra phân xử!
Dù vậy, Trọng Minh nguyên quân tính cách hiền hoà, tu dưỡng cao, sẽ không giống như Tiết Đan Hành ngoài miệng là biểu hiện bất mãn, lại còn mượn cớ tuổi lớn đòi nhận đệ tử người khác.
“Trọng Minh này, sao mặt ngươi lại run run thế?”
Tiết Đan Hành hỏi.
“…”
Trọng Minh nguyên quân siết chặt quai hàm, gượng cười đáp:
“Không có gì, chỉ là nghĩ tới mấy nan đề trong tu hành thôi.”
—
Lúc này, Hoắc Tuyết Tương đã dẫn Bạch Lộ vào đại điện.
Mạnh Thải Thanh vốn là người của Thương Vân Đài, Lương Mãn Cốc tuy sư tôn bận nhưng cũng có tận mười tám sư huynh sư tỷ bồi theo, ai cũng tưởng thế là oai rồi.
Không ngờ Bạch Lộ mang theo hẳn một Kiếm Tôn đến lĩnh thưởng…
Còn La La — cậu nhóc này khỏi cần nói, chỉ cần được đi cùng Kiếm Tôn là đã thấy mình tam sinh hữu hạnh, sung sướng rạng ngời.
Tất cả cùng tề tựu, chờ đợi Bác Loan tiên quân phát thưởng.
Bác Loan tiên quân ban đầu dự định làm cho xong chuyện, phát ít đan dược rồi kết thúc. Nhưng khi nhìn thấy đội hình phía dưới, ông vô thức đứng dậy, trang nghiêm nói:
“Khụ… các ngươi phối hợp ăn ý, ý tưởng tuyệt vời, xứng đáng là đệ tử của Huyền Sơn ta!”
—Không khoa trương mà nói, phần trao thưởng hôm nay giảng giải còn dài hơn cả ngày bọn họ nhập môn Huyền Sơn tiên tông.
Cuối cùng sau một hồi khách sáo, Bác Loan tiên quân mới trang trọng phát đan dược cho từng người.
Lén liếc sang một cái, thấy Hoắc Tuyết Tương hình như không có bất mãn gì, nhưng lại nghiêng đầu liếc Bạch Lộ đang cười tươi rói nhận đan dược, ánh mắt mang theo một chút ý cười.
Một lát sau, Hoắc Tuyết Tương đột nhiên nói:
“Tông chủ, ngươi có giấy xanh thẫm bạch không? Loại chuyên dùng để vẽ phù ấy.”
So với phần đông người thích sưu tầm văn phòng phẩm, Hoắc Tuyết Tương tu hành chuyên nhất, một người một kiếm, mấy thứ này hắn thật sự không rành.
Bác Loan tiên quân hơi sững lại: “Có chứ.”
“Vậy cho ta một ít.”
Bạch Lộ lập tức cúi người cảm ơn: “Oa! Cảm ơn tông chủ!!!”
Bác Loan tiên quân: “……”
Cái thái độ nhận quà này… hai thầy trò có thương lượng từ trước rồi đúng không?
Ông ta cố gắng nặn ra nụ cười: “Vậy để ta vào kho lấy chút đem đến. Bạch Lộ đúng là có thiên phú, ngày sau nên chăm chỉ hơn nữa.”
Ha hả, thiên phú vẽ phù nha…
Chỉ tiếc Hoắc Tuyết Tương như thể không nghe ra ý ngoài lời, còn gật đầu tán thành rất phối hợp.
—— Kiếm tu dạy ra phù tu thiên tài, có gì mà đắc ý…
Trọng Minh nguyên quân thật sự không nhịn nổi, buồn bực lên tiếng:
“Kiếm tu bình thường không thu thập nhiều tài liệu, ta bên này còn nhiều loại giấy phù tốt và huyền giấy diêm. Nếu đệ tử ta có thể vẽ phù thành công……”
Hoắc Tuyết Tương chậm rãi đáp: “Thế thì phiền nguyên quân cũng cho một ít.”
Bạch Lộ: “Ô ô ô cảm ơn nguyên quân!!!”
Trọng Minh nguyên quân: “……”
Chương 23 – Để lộ bí mật, nhưng mã hóa trò chuyện
Đại hội đồng học Huyền Sơn lại đến.
Lần này tổ chức ở Thiên Cơ Phong, nơi Đinh Đậu Hoa bái sư. Cô mời cả nhóm đến thủy tạ uống trà. Con rối Thiên Cơ Phong lần lượt dâng trà bánh, sau đó lại quay về làm việc vặt trong lâm viên.
Bạch Lộ ít khi đến đây, con rối nơi này cũng khác hẳn Cầu Tác ở Điểm Mai Phong — là mười bảy mười tám thiếu nữ, da thịt trắng nõn, cử chỉ linh hoạt, tuy mắt vẫn vô thần.
Hắn nhìn một hồi… ừm…
“Đây là loại con rối gì vậy?” Bạch Lộ hỏi, “Điểm Mai Phong là mộc rối, Thiên Toàn Phong là huyền giáp, ta còn từng thấy loại bằng đồng, bằng giấy nữa.”
“Thật ra Thiên Cơ Phong cũng không có nhiều rối như vậy,” Đinh Đậu Hoa hơi phức tạp nói, “Mấy cái này là ngọc rối, đều do Bùi Chiếu Đình sư huynh tự bỏ tiền làm.”
Mọi người: “…… Đáng giận, cái đồ có tiền……”
“Sư huynh, đây chẳng phải là con diều kiểu dân Thanh Long trấn tặng huynh?” Mạnh Thải Thanh bất ngờ phát hiện thứ treo bên hông Bạch Lộ — một chuỗi trang sức có gắn con diều nhỏ hình chim én, lẫn vào châu ngọc ruy băng, thoạt nhìn còn tưởng là túi tiền nhỏ, hóa ra là con diều thật!
“Đúng là cái đó luôn.” Bạch Lộ lôi ra khoe khoang, hắn cực kỳ thích món quà này, thường mang đi thưởng thức, hoặc đem ra đỉnh núi thả.
Vì tiện mang theo, Hoắc Tuyết Tương đã dạy hắn pháp thuật thu nhỏ, ngày thường có thể treo trên người.
Dù có thể cất vào nhẫn không gian, nhưng treo thế này vừa tiện lại đẹp — đường đường chính chính, còn như trang sức.
Thậm chí, hắn còn có thể thả diều trên lòng bàn tay — chỉ cao hơn nửa người, đáng yêu không chịu nổi.
“Dùng… thu vật thuật?” Bạch Lộ nghĩ ngợi rồi nói, “Dùng pháp thuật thu nhỏ để đeo trên người.”
Pháp thuật này cũng khiến Bạch Lộ nảy sinh nhiều cảm hứng — đặc biệt trong việc nén ký hiệu ma pháp. Mấy ngày nay hắn làm thêm nhiều phù mới, vừa là luyện tập, vừa là thử nghiệm, để mở rộng khả năng câu thông nguyên tố bản địa.
Lúc này, Đinh Đậu Hoa ngượng ngùng lấy ra một món đồ: “Bạch sư huynh, huynh có thể xem giúp cái này được không? Nghe nói huynh có thể dẫn kiếm nhập phù, ta cũng bắt chước thiết kế một cái trận pháp. Nếu sau này xuống núi, chắc chắn dùng đến.”
Trận pháp là môn khó học nhất. Chỉ cần sai một điểm là cả trận mất tác dụng, đòi hỏi tư duy tổng thể cực cao.
“Nga? Ngươi làm ra cái gì, để ta xem.”
Đinh Đậu Hoa lấy ra một bàn trận nhỏ:
“Sư tôn ta từng luyện một trận gọi là Thái Hư Phục Ma Trận, đặt ở cửa kho bảo vật, có thể trấn áp tu vi người xâm nhập, khiến đối phương thành phàm nhân.”
“Ngươi học được rồi?”
Mọi người vây lại xem.
“Ta đâu có lợi hại vậy,” Đinh Đậu Hoa lắc đầu, “Ta chỉ nghĩ, nếu Bạch sư huynh có thể dẫn kiếm nhập phù, vậy không bằng ta dẫn trận vào trận. Ta dùng kỳ môn độn giáp và thuật không gian, thiết kế một trận giả mê cung. Thật ra chỉ cần phá được mê cung trận này, sẽ lập tức bị truyền tống vào Thái Hư Phục Ma Trận.”
…… Khá lắm, đẩy lực nhỏ ra sức lớn. Về nhà cũng có thể chơi liên kết trận pháp của trưởng bối. Chỉ cần xử lý được khoảng cách và ẩn dấu dấu vết, tương lai còn có thể nâng cấp thêm.
“Nhưng nếu đối phương phá được Thái Hư Phục Ma Trận… thì chỗ đó là kho của sư tôn ngươi rồi?” Bạch Lộ nhẹ nhàng nói, “Vậy là còn có tầng thứ ba sát khí nữa?”
Mọi người lạnh sống lưng: “May là sư muội dùng với kẻ xấu bên ngoài thôi…”
“Ta thấy cái này rất hay đó,” Bạch Lộ sáng mắt, “Ngươi từng thử chưa?”
“Chưa từng xuống núi nên chưa có chỗ thử.” Đinh Đậu Hoa tiếc nuối nói, “Nên mới xin huynh xem giúp.”
Bạch Lộ rất có kinh nghiệm với ẩn thân — dù gì cũng là "lưu tử thân phận" lâu như vậy không bị lộ — ha ha ha! Hắn bắt đầu góp ý:
“Muốn truyền tống không để lại dấu vết, tốc độ phải nhanh. Ngươi có thể thêm gia tốc không? Dùng nguyên tố phong chẳng hạn…” Hắn không biết mô tả thế nào, may là Đinh Đậu Hoa hiểu ngay, gật đầu lia lịa.
“Hơn nữa thử nghiệm cũng không cần xuống núi, chưa chắc ngươi đã gặp được Huyết Thi Sát. Truyền tống quá xa, linh lực hiện tại của ngươi e là chưa đủ. Cứ luyện từ từ thôi. Hoàn toàn có thể dùng con rối tập luyện, mà cũng không cần đưa vào Thái Hư Phục Ma Trận đâu — cái đó quá nặng đô. Ngươi có thể truyền tống đến chỗ Bùi sư huynh, hoặc là… đan phòng?”
Bạch Lộ liếc sang ngọc con rối.
Lại nhìn Mạnh Thải Thanh — người từng bị nổ đến rớt cả lông mày trong đan phòng.
Mọi người: …… Bùi Chiếu Đình hay đan phòng, đều rất thảm. Tội nghiệp con rối. Bạch sư huynh đúng là điểm tử đại vương!
Không biết có phải ảo giác không, con rối bằng ngọc kia… hình như khẽ run một cái?
“Cũng đúng ha.” Đinh Đậu Hoa gật đầu lia lịa, “Ta sẽ thử!”
“Kỳ thật, ta cũng có thứ mới nghiên cứu.” — Lúc này, Chương sư đệ luyện đan mở lời.
Bạch Lộ: “Nga? Nói ta nghe thử đi.”Lần này Bạch Lộ là sư huynh lớn nhất trong đám, bất kể là lúc phân tích xử lý thực chiến hay khi nghiên cứu chuyên môn về đan đạo và bùa chú, đều ảnh hưởng đến suy nghĩ và động lực của các sư đệ sư muội.
Đặc biệt là sau khi "Kiếm Phù" của hắn vang danh khắp Huyền Sơn, không chỉ được tông chủ thưởng, mà còn được mấy vị phong chủ đích thân tặng lễ vật, danh tiếng như mặt trời ban trưa.
Có tấm gương sáng chói như vậy ở trước mặt, sao người khác có thể ngồi yên? Mọi người đều bắt đầu mở rộng não động, không chỉ mỗi sư muội Đinh Đậu Hoa có sáng kiến.
Lúc này, Chương sư đệ cũng không chịu kém, móc ra một đống đan dược:
“Cái này là đan bổ nguyên khí thực sự nè. Còn cái này giúp nói năng trôi chảy, nhưng có xác suất… nói trôi chảy đến mức mắng người không dừng được. Còn cái này… ăn vào thì sẽ hộc máu.”
“…Từ từ, cái kia hộc máu là độc đan rồi? Ngươi luyện sai phải không?”
“Không hẳn là sai hoàn toàn. Có thể phun máu… trúng ngay mặt địch.”
“…”
Tuyệt thật, đúng là ‘ngậm máu phun người’ phiên bản đan dược.
Mạnh Thải Thanh mắt sáng rỡ: “Có luyện ra đan dược hay pháp khí nào chỉ đường không? Ta hay bị lạc dưới lòng đất, mấy cái kim chỉ nam thông thường chẳng giúp được gì…”
“Sư tỷ à, hay tỷ ăn thử cái này đi, thanh họng nhuận phổi, bụi đất tỷ khuấy quá lớn rồi…”
“…”
“Hắc hắc, ta cũng có đây.” Lúc này Lương Mãn Cốc – một khí tu – cũng nhảy ra. Trước đó hắn từng nghiên cứu một loại cơ bùa tự động, hiệu quả khá ổn. Giờ lại lấy ra một “tác phẩm mới” — một đám mây.
Không sai, một đám mây tên là ‘Thẩm Vân Thiên’, to bằng hai bàn tay chụm lại, lơ lửng trên đầu hắn. Hắn đi đâu, mây bay theo đó.
Khí tu vốn thường làm mấy thứ mấy người khác nhìn không hiểu, lần này lại càng làm người ta khó hiểu hơn. Đặc biệt là Lương Mãn Cốc còn nói việc đặt tên cho mây như vậy sẽ giúp dễ sinh Khí Linh hơn.
“Cái này… để làm gì? Che nắng?” Bạch Lộ tò mò nhìn chằm chằm. Nhìn tới nhìn lui, ngoài việc biết bay thì chẳng thấy gì khác. Không lẽ lại như bố cục mông mắt của sư tôn hắn, chỉ để làm đẹp? Nhưng mà phải công nhận, trên đầu bay một đám mây nhỏ đúng là cũng đáng yêu thiệt.
“…Ta cũng muốn luyện ra pháp khí mạnh như Kiếm Phù của ngươi,” Lương Mãn Cốc ngượng ngùng giải thích, “Nghĩ mãi, cuối cùng luyện được đám mây có thể tự thi triển thuật ‘Thủy Hành’. Nếu bao trùm lên, có thể khiến toàn bộ phạm vi dưới nó chịu hiệu ứng công kích.” Giọng càng nói càng nhỏ, “…Nhưng tài liệu không đủ, nên chỉ luyện ra được cỡ này…”
Chỉ đủ che vừa một người.
“Có công kích được không?” Mọi người nhìn chằm chằm đám mây nhỏ xíu.
“Không, trời mưa cũng không được.” Lương Mãn Cốc cười khổ, “Ban đầu tính bán cho Thái Lao sư huynh để tưới linh thảo, nhưng tiếc là…”
Còn chưa nói xong, đám mây kia bỗng phát ra tiếng sấm “Ầm ầm ầm” làm cả hắn cũng giật mình run lẩy bẩy.
Nhưng ngoài tiếng sấm ra thì… không có gì xảy ra.
Mọi người nhìn chằm chằm hắn: “…Cái này là?”
“Chỉ là… ngẫu nhiên phát ra tiếng sấm thôi, không kèm mưa. Coi như công dụng là… tự dọa chính mình đi.” Lương Mãn Cốc bực bội chọc chọc đỉnh đầu Thẩm Vân Thiên, “Trước mắt chỉ dùng được để che nắng…”
Mọi người: “À ——”
Bạch Lộ thật ra rất hiểu cảm giác của Lương Mãn Cốc, vì trước đây hắn cũng từng luyện ra mấy món nửa sống nửa chín như kim ngao ma dược.
“Đúng là giống như bán thành phẩm, có thể luyện lại không?”
“Nó chỉ lớn vậy thôi…” Lương Mãn Cốc nhìn quanh, “Hay các ngươi góp ý xem còn làm được gì với nó?”
“Nếu không lấy tiếng sấm làm tín hiệu nhắc giờ? Thiết lập giờ giấc sét đánh, dùng để gọi dậy, nhập định, hoặc nhắc tới giờ luyện công?” Mạnh Thải Thanh đề xuất.
“Cũng được, nhưng ta thấy không mưa thì vẫn không giống mây tốt.” Bạch Lộ nói, “Không mưa là do thủy khí không đủ, ngươi thử bổ sung thêm linh nguyên hệ thủy xem sao?”
“Nhưng ta hệ thủy kém lắm.” Lương Mãn Cốc nhỏ giọng than, hắn chủ yếu dùng kim và mộc.
“Để ta!” Một vị sư muội hăng hái bước lên, truyền thủy linh nguyên vào đám mây. Một lúc sau, Thẩm Vân Thiên tích tụ lại, rơi xuống giọt đầu tiên ngay trán Lương Mãn Cốc, rồi bắt đầu lất phất mưa phùn.
Hắn buông khống chế, để mây tự do bay đi — nơi nào nó bay qua, nơi đó xuất hiện mưa bụi nhẹ nhàng.
Mọi người ngẩng đầu nhìn mây nhỏ, cười ngốc cả đám: “Có ý đấy nha!”
Con rối ngọc cũng bị dính mưa, định rót trà thì bị Bạch Lộ che tay lại: “Khoan đã, nước mưa rơi vào hết rồi.”
Ánh mắt Bạch Lộ chợt rơi xuống mấy viên đan dược của Chương sư đệ, trong lòng nảy ra ý tưởng:
“Ê, viên đan ngậm máu phun người kia… có thể bỏ vào mây không?”
Mọi người im lặng ba giây: “?”
Rồi lập tức đồng thanh: “Thử thử đi!!”
Sư đệ liền ném một viên vào bên trong Thẩm Vân Thiên, vài giây sau, mưa phùn lập tức biến thành những mũi tên nước, “đoạt đoạt đoạt” bắn xuống, đâm thủng mặt bàn thành một loạt lỗ nhỏ.
“Úi ——”
Cả nhóm đồng loạt trầm trồ.
Cái này được nè! Sức công kích quá mạnh luôn!
Quả nhiên, sức mạnh đến từ sự đoàn kết.
“Thêm nữa đi, thêm nữa đi, xem có bắn được tán loạn không!” Lương Mãn Cốc cũng kích động không thôi. Hắn tiếp tục ném thêm viên ngậm máu phun người vào, nghĩ không chừng còn có hiệu quả phụ khác nữa ấy chứ.
Chương sư đệ lập tức xúc cả nắm đan dược bỏ vô.
Mũi tên nước tiếp tục ào ạt rơi xuống, Lương Mãn Cốc điều khiển mây bay ra ngoài, thử nghiệm tầm bắn xa nhất. Khi bắt đầu nghe lờ mờ có tiếng mắng chửi vọng lại… là biết mây bắn tới nơi rồi.
Chỉ thấy nơi mây bay qua, lá cây, cỏ dại đều bị bắn tan tác, thậm chí còn lưu lại vết trên đá.Khi Thẩm Vân Thiên bay một vòng trở lại, mưa tên đã trở về thành mưa phùn bình thường.
“Đạn dược hết rồi à?” Bạch Lộ đưa tay ra dưới mây, cảm nhận mưa rơi, vừa nói vừa vuốt nhẹ cảm giác khí tức trong mưa. Mọi người nghe thấy “đạn dược” nhưng ai nấy đều tự động hiểu là “đan dược”, nên cũng chẳng thấy gì lạ.
“Bay lâu vẫn là một vấn đề…” Bạch Lộ lẩm bẩm.
Lúc này, một con rối ngọc — không biết đã rót trà xong từ khi nào nhưng chưa rời đi — bỗng nhiên mở miệng: “Cái này mưa… có gì đó sai sai.”
Cả đám giật bắn mình, quay đầu nhìn về phía con rối ngọc đột nhiên biết nói. Giọng điệu còn rất… tản mạn.
Chỉ có Lương Mãn Cốc lập tức gần như úp mặt xuống bàn, hét lớn: “Khí Linh!”
Ngọc con rối khoanh tay lại, hừ lạnh một tiếng: “Hừ hừ.”
Không ai biết nó rốt cuộc đã ẩn nấp bao lâu.
Bạch Lộ không hề bất ngờ, chào hỏi tự nhiên: “Ngươi đến rồi à.”
Có điều, Khí Linh vừa lộ diện, mọi người mới nhận ra quả thật có điều không ổn — “Mưa này… sao lại xanh lè thế?”
“Màu xanh lục?” Có người nhíu mày. “Chẳng lẽ ai đó bỏ nhầm viên Bồi Nguyên Đan vào trong mây rồi?”
Luyện đan sư đệ gật đầu xác nhận: “Chắc là thật sự có người bỏ nhầm. Ta cảm giác mưa này khiến linh khí vận chuyển nhanh hơn.”
Bạch Lộ cũng cảm nhận, sắc mặt hơi ửng đỏ, thân thể nóng lên, đưa tay quạt quạt: “Ngươi luyện cái đan này… bình thường sao? Sao ta cảm giác có gì đó…”
Lương Mãn Cốc nghe mà toát mồ hôi, đầu óc lập tức nghĩ đến cả đống kịch bản… “Không lẽ… không lẽ cái này có hiệu ứng kỳ quặc nào đó?!”
Bạch huynh xối nhầm thuốc rồi! Trông như say rượu ấy!!
Sư đệ luyện đan vội vàng giải thích: “Không phải! Bồi Nguyên Đan này thật ra là để giúp người tìm lại bản tâm, quay về trạng thái thuần túy nhất, vứt bỏ ngụy trang và tạp niệm. Cho nên càng dễ câu thông với thiên địa linh khí.”
“Hồi đó chúng ta luyện ra xong cũng không dám ăn bậy, có lần sư huynh ta nuốt thử một viên, tại chỗ đột phá tiểu bình cảnh, nhưng đồng thời cũng… bộc lộ luôn bản tính. Nói hết bí mật trong nhà mình, kể cả chuyện hồi nhỏ tè dầm mấy lần cũng khai ra sạch sẽ…”
Mọi người: “…”
Không hẹn mà cùng… lùi xa khỏi Thẩm Vân Thiên một chút.
Mạnh Thải Thanh thì lủi thẳng ra cửa.
Loại thuốc đáng sợ này?! Bạch Lộ vẫn còn chút ý thức, thật sự muốn gọi người cứu! Hắn tuyệt đối không muốn bị ép khai hết bí mật của mình ra đâu!!
Nhưng dược hiệu đã bắt đầu phát tác. Bạch Lộ ngồi tại chỗ, gò má đỏ hây hây như vừa uống rượu, dưới ánh mắt chăm chú đầy hoảng hốt của mọi người, hắn vươn tay tháo búi tóc ra — mái tóc đen dài xõa tung rũ xuống, giống hệt lúc nhập môn năm nào, tùy tiện, phóng khoáng.
Ừm… Quả nhiên vẫn thấy ghét cột tóc. Thả ra như này vừa thoải mái, vừa hợp khí chất vu sư thần bí của mình hơn. Tại sao phải nghiêm túc giữ lễ nghi chứ.
Không cần ngồi nghiêm chỉnh nữa, hắn liền nghiêng người, tựa lưng lười biếng.
Mọi người nhìn mà sững sờ.
Ờ… hình như… cũng không khác gì ngày thường lắm ha?
Bạch sư huynh cái gọi là “bản tính lộ ra” thật ra cũng chẳng khác mấy so với thường ngày… đủ để chứng minh huynh ấy vốn đã rất thẳng thắn!
Lương Mãn Cốc nhân cơ hội hỏi dồn: “Bạch huynh, nhân lúc huynh đang nói thật lòng… trong chúng ta ai là người huynh thích nhất?”
Mọi người: “…”
Khí Linh liếc xéo khinh bỉ: “Sao ngươi không hỏi luôn thích cha hay mẹ đi?”
“Bạch sư huynh chắc chắn thích ta rồi,” có người nói, “Lần trước còn chia cho ta thêm một cái bánh!”
Chương sư đệ chậm rãi bổ sung: “Lúc này không thể ép hỏi, phải từ từ dẫn dắt.”
Khí Linh thì đập bàn: “Ta muốn hỏi cái này — Bạch Lộ, rốt cuộc ngươi làm sao đánh thắng được Huyết Thi Sát? Có kỳ ngộ gì à? Có liên quan đến đôi mắt xanh của ngươi không? Mau nói!”
Bạch Lộ bỗng nhiên cười khẽ, rồi đứng dậy. Hắn bắt chước Khí Linh bám trên người con rối, hai tay đặt lên bàn, quét mắt một vòng.
Hỏi đi! Hỏi đi! Hắn cũng nhịn không nổi nữa! Hắn muốn nói ra một bí mật chưa từng hé lộ!
Mọi người nín thở — Bạch sư huynh rốt cuộc sẽ nói gì đây? Có phải chuyện hệ trọng không thể tiết lộ? Có nên giả vờ chưa từng nghe thấy không? Còn phải giữ bí mật thay huynh ấy nữa?
Bạch Lộ hít sâu, mạnh mẽ thốt ra:
“Ta sớm đã muốn nói rồi! Thật ra—— I! am! a! wizard!!”
Cả phòng: “???”
Bạch Lộ thần bí nói tiếp: “Ngươi biết không? Ta căn bản là from another world——”
Khí Linh: “???”
Không biết! Không hiểu! Đang nói gì vậy?!
Lương Mãn Cốc vốn còn lo Bạch Lộ mất khống chế, giờ thì đơ luôn: …Cái này là gì đây? Nói đến đoạn then chốt tự dưng cắm ngoại ngữ? Ai hiểu được hả?!
Mạnh Thải Thanh ngơ ngác: “Đây… là tiếng địa phương của Yến Kinh hả? Sao giống như đang nói mớ vậy?”
“Chẳng hiểu gì hết…”
Khí Linh hoàn toàn mờ mịt: “Ngươi có phải đang trêu ta không ——”
Lúc Cầu Tác tới tiếp Bạch Lộ về, chỉ thấy hắn đang thì thầm với Khí Linh… bằng tiếng Latinh.
Tiết lộ bí mật… nhưng lại mã hóa toàn bộ lời nói.
Khí Linh bực mình đến mức phải lấy tay che tai.
“Thiếu chủ.” Cầu Tác gọi.
Bạch Lộ quay đầu, híp mắt cười: “A, anh hai nè~”
Cầu Tác: “…?”
Lương Mãn Cốc chạy ra giải thích: “Bạch sư huynh không cẩn thận uống nhầm đan dược, hơi có tác dụng phụ… Ngươi cứ coi như hắn uống say đi. Ngủ một giấc là khỏe.”
Cầu Tác kiểm tra linh khí trong người Bạch Lộ, phát hiện quả thực tụ rất nhiều, liền dẫn hắn trở về nghỉ ngơi.
Bạch Lộ sau một tràng lải nhải, giờ cũng đuối sức, đầu rũ xuống như mộng du, bị Cầu Tác kéo về Điểm Mai Phong.
Chỉ còn Khí Linh đứng tại chỗ giậm chân đầy tức tối.
…
Khi về đến Sổ Xuân Uyển, Hoắc Tuyết Tương thấy trạng thái Bạch Lộ là lạ, liền gọi một tiếng: “Bạch Lộ?”
“Sư tôn à, buổi tối vui vẻ ~” Bạch Lộ vừa đi mấy bước, bước chân đã loạng choạng.
Hoắc Tuyết Tương vươn tay đỡ hắn, nghiêng đầu nhìn Cầu Tác.
Cầu Tác mặt không cảm xúc đáp: “Thiếu chủ vô ý dùng đan dược, có thiên tính. Nghe nói sẽ bộc lộ bản tính.”
Hoắc Tuyết Tương gật đầu. Nhìn Bạch Lộ với tóc tai xõa tung — ừ thì, hắn vốn chẳng ưa buộc tóc thật.
Cũng may… đệ tử này của hắn tuy thường ngày ồn ào nghịch ngợm, nhưng kỳ thật vẫn biết chừng mực.
Bạch Lộ ngơ ngác nhìn Hoắc Tuyết Tương hai giây. Trong đầu bỗng nhớ đến một câu mà Tông chủ Bác Loan từng nói — “Thầy trò như huyết mạch nối liền.” Nếu vậy… thì tính ra, người này chính là thân nhân của hắn ở Tu Tiên giới rồi.
Ừm!
Nghĩ vậy xong, Bạch Lộ không màng gì nữa, nhào tới ôm Hoắc Tuyết Tương một cái thật chặt, hoàn toàn không giữ khoảng cách.
Hoắc Tuyết Tương tất nhiên không tránh né, chỉ là không biết Bạch Lộ định làm gì, đành hơi nghiêng đầu tiếp đón.
Ngay sau đó, Bạch Lộ dán một cái hôn rõ kêu lên má phải của hắn, rồi lại quay qua má trái dán thêm một cái. Mềm mềm mà vang dội. Sau đó, với giọng bình tĩnh mang theo chút mỏi mệt, hắn nói:
“Ta đi ngủ đây, sư tôn ngủ ngon.”
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Dùng tiếng Anh là để dễ hiểu hơn một chút thôi nha, không có ý nói Bạch Lộ là người Anh đâu, nhân vật hư cấu không liên quan đến thực tế. [trà sữa]
Chương 24 — Ôm một cái, ôm một cái là được rồi.
Bạch Lộ tỉnh lại sau một giấc, cảm giác toàn thân sảng khoái, như thể vừa mới uống xong một bình dược tăng lực.
Chắc là do đan dược hôm qua. Dù không giống mấy loại ma dược hắn từng uống ở dị giới, nhưng có hiệu quả gia tăng linh lực, cũng nên tham khảo chút cách chế tạo mới được…
Nhưng mà, hình như có gì đó sai sai?
Bạch Lộ trở mình, ôm gối suy nghĩ, cảm thấy như mình đã quên mất chuyện gì quan trọng.
Ba giây sau — hai mắt hắn từ từ trợn to.
“…Hử?”
“HẢ?!”
Ký ức ùa về như sóng thần.
Đúng vậy… tất cả chuyện hôm qua, đều nhớ ra rồi…
Không sai… Bạch Lộ ôm mặt, a a a, chuyện này tính là gì chứ?! Toàn bộ bí mật đều bị ép bật ra, tuy là có mã hóa bằng tiếng Anh, nhưng mà vẫn là bí mật a!!
Hắn còn nhớ mình tối qua còn bày vài công thức ma dược ra thử, bảo sư đệ thử dùng Luyện Đan thuật luyện xem có thành không…
Theo Bạch Lộ, cái đan đó không nên gọi là “bộc lộ bản tính”, mà phải là “bộc lộ bản năng” mới đúng!
Còn nữa! Tối qua lúc về đến Sổ Xuân Uyển, hắn gặp được sư tôn Hoắc Tuyết Tương. Dù gì thì cũng là người tốt nhất với hắn ở Tu Tiên giới, vậy mà hắn lại hăng hái tiến lên, nhào vào ôm mặt nói chúc ngủ ngon — lúc ấy cảm thấy tự nhiên lắm, cứ như lễ nghi hằng ngày ấy.
Nhưng giờ nghĩ lại… Sắc mặt Hoắc Tuyết Tương lúc đó là kiểu gì thế nhỉ?
Không bị hắn dọa chết mới lạ…
Vì linh lực tích tụ quá dồi dào, Bạch Lộ không cần Cầu Tác đến gọi, tự mình xoa trán ra ngoài.
Hoắc Tuyết Tương đang ngồi ở hành lang tầng hai, nhìn không rõ là đang dùng thần thức quan sát xa hay đơn giản chỉ ngồi ngẩn người. Nhận thấy Bạch Lộ ra ngoài, hắn nghiêng đầu hỏi:
“Linh lực đã luyện hóa hết chưa?”
“...Chắc là gần hết rồi ạ. Sư tôn, chào buổi sáng.” Bạch Lộ vội vàng buộc tóc đuôi ngựa, định tạo vẻ nghiêm túc.
Hoắc Tuyết Tương vung tay, một luồng khí kình bắn ra, đánh tan nửa phần tóc vừa buộc của Bạch Lộ, “Không thích thì đừng ép buộc.”
Bạch Lộ còn ngậm dây buộc tóc trong miệng, ngẩng đầu sửng sốt, ánh nắng sớm chiếu lên đôi mắt xanh lục khiến chúng càng thêm trong suốt, tóc đen xõa trên vai, đuôi tóc hơi cong nhẹ, dưới nắng sớm ánh lên từng đợt ánh sáng.
Ban đầu Bạch Lộ còn có chút áy náy, nhưng nhìn thấy Hoắc Tuyết Tương vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí có chút diễn kỹ “trấn định phái Đông Phương”, hắn liền không nhịn được bật cười, giọng mang chút nghịch ngợm:
“Sư tôn, ta không thích thì không cần buộc à?”
Hoắc Tuyết Tương không đáp. Với bản năng của kiếm tu, hắn cảm thấy không nên trả lời câu hỏi đó.
Quả nhiên, ngay sau đó, Bạch Lộ lại cố tình nhắc đến chuyện tối qua:
“Vậy… nếu ta thích thì có thể… tiếp tục dán vào sư tôn không?”
Hoắc Tuyết Tương: “…”
Dưới ánh nắng, làn da Bạch Lộ trắng mịn như sứ, gần như trong suốt, mang sắc hồng tự nhiên, khiến người ta nhớ đến cảm giác mềm mại khi chạm vào.
Hoắc Tuyết Tương co ngón tay, quay mặt đi, khó được hiện ra một chút chật vật:
“…Không được.”
Lúc này đây, hắn thật sự không biết nên đối xử thế nào cho phải — dung túng thì không đúng, răn dạy cũng chẳng nên.
“Khác biệt quá rồi.” Bạch Lộ dùng tay che ánh nắng, nói nghiêm túc, “Ở chỗ ta, người thân hoặc bạn bè thân thiết thường sẽ như vậy. Hôm qua thật sự là vì kính trọng sư tôn nên mới làm thế, không phải cố ý đùa giỡn đâu. Sư tôn đừng hiểu lầm.”
Hiểu lầm…
Thế gian này chuyện lạ gì cũng có. Đây không phải lần đầu tiên hành vi của Bạch Lộ bị hiểu lầm. Nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng chân thành, khiến cho ngay cả Hoắc Tuyết Tương — vốn nghĩ mình đã quen rồi — cũng phải lặng người một lúc lâu.
Cuối cùng, Hoắc Tuyết Tương cúi đầu, sau mấy phút mới nói:
“Vậy cái kiểu lễ nghi đó… Khí Linh cũng là thân hữu thân cận của ngươi à? Nó từng nói bị ngươi cưỡng hôn.”
Bạch Lộ: “…”
Quá mức nghiêm trọng rồi! Hôn má với cưỡng hôn là hai việc khác nhau chứ! Hắn cũng đâu có cắn ai đâu!
Chuyện với Khí Linh càng không tính.
“Tin đồn đó đã truyền khắp tông rồi. Ta phải bác bỏ không dưới một trăm lần.” Bạch Lộ siết chặt nắm tay, lầm bầm. Đến cả sư tôn cũng biết rồi, ai đã lắm mồm vậy chứ…
Chắc chắn là Tiết Phong chủ! Nghe nói ông ta là vua tám chuyện!
“Thật đó, chỉ là lễ nghi chào hỏi.” Bạch Lộ lại lần nữa nghiêm túc nhìn Hoắc Tuyết Tương, “Là thân thì dán, không giống như mọi người nghĩ.”
“…Biết rồi.” Hoắc Tuyết Tương thở dài, “Nhưng sau này không được… tùy tiện ‘chào hỏi’ như thế nữa.”
“Và, ngươi đã uống thuốc, đừng lãng phí. Đi luyện kiếm đi.”
Hoắc Tuyết Tương quay đầu đi.
“Cái gì? Biết vậy hồi nãy ta cứ nói là cố ý ôm sư tôn đi, có khi sư tôn ngại quá còn không bắt ta luyện công đâu…” Bạch Lộ thì thầm lầu bầu.
Hoắc Tuyết Tương: “……”
Bạch Lộ xách Tuyết Vũ Kiếm lên: “Được rồi, được rồi. Tập thể dục buổi sáng thì tập!”
Có lẽ nhờ hiệu quả bổ dưỡng của đan dược, hôm nay thể lực Bạch Lộ tốt lạ thường, luyện ba lượt kiếm pháp mà không thấy mệt. Cầu Tác đưa trà đến, còn giúp hắn dùng linh lực tẩy rửa và hong khô cơ thể.
Rồi lại đến tiết văn hóa.
Trước đó, Bạch Lộ từng đề nghị tăng phần học lý thuyết liên quan đến dị quái. Hoắc Tuyết Tương đã dành thời gian soạn giáo án cho hắn.
Vì Tu Tiên giới không có sách tranh chuyên môn, tư liệu thu thập được từ các phong đều vụn vặt: chỗ chỉ có chữ, chỗ chỉ có hình, thậm chí có chỗ chẳng có gì, chỉ truyền miệng với nhau…
May mà Hoắc Tuyết Tương đã từng đích thân chiến đấu với nhiều dị quái, có thể dùng kinh nghiệm cá nhân bổ sung và chỉnh lý, gom lại thành một bộ tài liệu.
Sau trận chiến với Huyết Thi Sát, Bạch Lộ tự đánh giá bản thân tuy phát huy tốt, nhưng vẫn còn hai thiếu sót: một là bị co giật eo (chuyện này sẽ cải thiện nếu kiên trì tập thể dục buổi sáng), hai là… không biết rõ Huyết Thi Sát và Trành Thi nên đã đánh nhầm chỗ yếu hại.
“Nếu hôm đó không có Mạnh sư muội nhắc, ta cũng không biết phải chém đầu nó. À, còn nữa… ta có lén giữ lại móng tay Huyết Thi Sát.” Bạch Lộ nói, thấy Hoắc Tuyết Tương như có dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu, vội giải thích:
“Bởi vì không nhận ra nó nên ta đem về xem thử… Biết đâu có thể luyện thuốc?”
Hoắc Tuyết Tương nói:
“...Đó là vật cực kỳ xui xẻo, giữ lại bên người chỉ tổ rước họa.”
Bạch Lộ nghe xong liền hiểu ra:
“Ồ ồ, vậy càng phải giữ lại rồi! Ta sẽ luyện thành pháp khí chuyên để… hãm hại kẻ khác!”
Hoắc Tuyết Tương: “…”
Vẫn là nên bắt đầu từ cơ bản với Bạch Lộ thì hơn.
Hắn vừa lật một quyển sách, đưa ra một trang có hình một con khỉ:
“Cái này nhận được chứ?”
Bạch Lộ vô cùng tự tin:
“Khỉ nước!”
Hoắc Tuyết Tương yên lặng khép sách lại. Giờ thì hắn đã nắm rõ trình độ kiến thức tự nhiên của Bạch Lộ là mức nào rồi.
“Xem ra, vẫn phải học lại từ đầu. Đây là ‘Cách thú’, loài thú biết phân biệt hung – cát.”
Tiếp theo, hắn chỉ cho Bạch Lộ xem một vài chủng loại thường gặp nhất trong vùng, bao gồm cả sinh vật phi nhân loại — nhân tạo, thiên sinh, hung linh, nhưng không đến mức cấu thành uy hiếp thực sự.
“Còn đây là Ma Cọp Vồ. Ngươi hẳn cũng biết, ‘tiếp tay cho giặc’ chính là như vậy.”
Hoắc Tuyết Tương chỉ vào một hình hổ dữ:
“Hổ mà làm bị thương hay giết người thì gọi là Ma Cọp Vồ, đặc biệt là khi có người đứng sau hỗ trợ nó ăn thịt người.”
Cách diễn giải này… sao nghe có vẻ quen quen?
Bạch Lộ nhớ lại:
“Giống như Huyết Thi Sát với Trành Thi vậy, chỉ khác là Huyết Thi Sát không cần điều kiện ban đầu gì, chỉ cần là người chết là có thể điều khiển.”
Hoắc Tuyết Tương gật đầu:
“Không tồi. ‘Trành’ có bộ nhân, nghĩa là có liên quan đến con người, do người hóa thành. Chữ đó còn mang ý mù mờ, không rõ ràng, giống như những Ma Cọp Vồ này, luôn hành động theo tâm ý của người khác.”
Bạch Lộ linh quang lóe sáng:
“Ê, vậy Cầu Tác có tính là trành mộc không? Hay là trành khôi? Còn La La điểu nữa, nó thường dẫn đường giúp ta hái thuốc, nhặt đồ, có tính là ‘trành’ của ta không?”
Hoắc Tuyết Tương: “…………”
Hắn chưa từng có cảm giác bất lực như vậy trong tu hành…
Con rối gỗ – Cầu Tác – vẫn đứng yên một bên, không biểu cảm gì dù bị gọi tên. Cho đến khi Bạch Lộ quay đầu nhìn hắn, trung thành như thường lệ, Cầu Tác mở miệng:
“Thiếu chủ, xét theo chủng tộc, cấu tạo và điều kiện hình thành, ta đều không phải là Ma Cọp Vồ hay Trành Thi, còn ngài cũng không phải là Hổ hay Thi Sát. Nhưng nếu ngài nhất quyết muốn vậy, ta có thể tạm làm ‘trành khôi’ của ngài.”
Bạch Lộ:
“Khụ khụ, ta chỉ nói chơi thôi, đừng có làm thật…”
Hoắc Tuyết Tương đỡ trán, cắt ngang bọn họ:
“Không được. Đừng gọi những cái tên kỳ quái đó nữa.”
Bạch Lộ hai tay đặt trên gối, giả bộ ngoan ngoãn:
“Rồi, nghe lời.”
Sau một hồi “ô nhiễm” dữ liệu cơ bản của Cầu Tác, Bạch Lộ xem như đã hoàn thành xong buổi học hôm nay, liền tung tăng vào núi đi dạo~
…
“Ta quên mất bản thân, linh khí tụ hội, toàn thân khiếu huyệt thông suốt, đan điền như nổ tung, mở ra một vùng trời đất!”
Toàn bộ linh khí quanh người đều tụ về nơi ấy, thân thể được tẩm bổ đến mức thoải mái vô cùng. Ngay cả vết thương trước đó làm rụng lông chim cũng đã hoàn toàn mọc lại.
Mở mắt ra, La La vui sướng gào lên.
Trúc Cơ Cảnh — đột phá rồi!
Bế quan mấy ngày, cuối cùng La La cũng một bước bước vào Huyền Quan Cảnh. Trong đan điền hình thành Tử Phủ, linh khí tụ lại, tạo ra tiểu thiên địa, rộng lớn vô biên.
Trúc Cơ viên mãn và Huyền Quan sơ kỳ thoạt nhìn chỉ cách nhau một đường, nhưng đối với La La mà nói, đó là cả một bước nhảy trời vực!
Hiện tại đã là tu sĩ Huyền Quan, La La có cảm giác trời đất đều đổi khác — như thể từ trước đến nay đều là mơ hồ, bé nhỏ như kiến hôi.
Nhớ lại lúc còn ở Trúc Cơ, hắn từng tranh đấu với tiểu yêu trong núi, giờ nghĩ lại thật nực cười.
La La dang rộng đôi cánh, bay lên quen thuộc sơn lâm, thấy phong cảnh cũ mà cảm ngộ mới mẻ — một cây, một cỏ, đều mang cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Rồi hắn thấy một bóng người quen thuộc…
Ma Tôn!
Người nọ bỏ mũ trùm xuống, đang ngồi xổm đào nấm bên sườn núi!
Tim La La đập thình thịch. Trước kia hắn luôn nghi ngờ cái mũ đó là pháp bảo che mặt, khiến hắn không thể nhìn rõ diện mạo Ma Tôn. Bây giờ, Ma Tôn lại không đeo mũ, nhất định phải tranh thủ thời cơ này nhìn kỹ gương mặt thật!
La La khóe miệng cong lên nụ cười tàn nhẫn, vận khí tụ lực.
Huyền Quan Cảnh, tập kích từ sau lưng — để xem Ma Tôn nếm thử mùi vị hoàn toàn khác biệt này!
“Phi Vũ Lưu Thỉ ——!”
La La kết ấn, linh lực tụ thành từng chiếc lông chim, bắn ra như tên nhọn!
Trong khi đó, Bạch Lộ đang ngồi xổm trên đất đào nấm, vừa lầm bầm đếm:
“Một cây, hai cây, ba cây, bốn cây… Ha ha, đem về nấu lẩu với đám bạn thôi!”
Đột nhiên cảm giác sau lưng có dao động, không cần nghĩ cũng biết là ai, hộ thuẫn ma pháp tự động phát động.
Thuận tay đội lại mũ, Bạch Lộ quay đầu thấy ngay La La.
Hắn vung tay, thủy nguyên tố cuốn lấy đối phương, kéo đến gần trong chớp mắt, tiện tay bắt lại vo tròn:
“Ha ha ha ha! Là trành điểu! Ha ha ha!”
La La:
“A! A a a a!!”
Bị bóp đến dẹt luôn, tu vi Huyền Quan Cảnh cũng không giúp gì nổi, hai mắt hắn ầng ậng nước mắt:
“Sao lại thế này...”
Một lúc lâu sau.
La La nghẹn ngào cầu xin:
“Ta cầu ngươi… tha cho ta đi…”
Bạch Lộ nghi hoặc:
“Ngươi bị gì vậy? Chính ngươi nhào đến đánh ta trước mà.”
La La: “……”
Không phản bác được.
Hối hận quá…
Vừa rồi còn là “Huyền Quan xuất thế thiên hạ biết”, giờ thì thành “kẻ yếu bị bắt nạt thảm thương”.
Bạch Lộ chú ý thấy đuôi lông mới mọc của La La óng ánh như kim loại, chắc là do đột phá mới có. Nghĩ bụng: Quả không hổ là hảo bằng hữu, còn tự tặng tài liệu cho ta nâng cấp, liền nói to:
“Cho ta vài cây nha~”
La La kêu thảm:
“Ngươi cũng biết sau lưng ta là Kiếm Tôn!”
—— hắn và đệ tử của Kiếm Tôn đã là bạn, vừa qua khảo nghiệm xong, trở thành đệ tử nội môn chính thức của Huyền Sơn tiên tông. Kiếm Tôn chính là chỗ dựa vững chắc!
Bạch Lộ: “?”
Sau lưng ngươi là Kiếm Tôn, vậy sau lưng ta là ai?
Không nói nhiều, Bạch Lộ ra tay — nhổ!
La La hét lên thảm thiết. Nhưng tiếng hét đó hơn phân nửa là do sốc tinh thần, chứ không phải đau thể xác.
Trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một sự lĩnh ngộ:
Không thành tiên, rốt cuộc vẫn chỉ là con kiến thôi…
La La cố gắng vùng lên:
“Ngươi, ngươi thật to gan! Ngay cả Kiếm Tôn mà ngươi cũng không sợ? Ta hiện giờ là nội môn đệ tử của Huyền Sơn rồi đó!”
“Hừ hừ.” Bạch Lộ không buồn đáp. Ngươi đúng là biết đảo ngược trắng đen thật nha. Hôm nay vốn dĩ hắn không định tìm La La đâu, vì biết trước đó La La bị thương, giờ về chuẩn bị đột phá nên không quấy rầy. Ai ngờ lại bị tập kích trước!
La La vốn đang ôm đầu chờ chết, bỗng phát hiện có người tới gần. Hắn ngẩng đầu nhìn, lập tức mừng rỡ hét to:
“Bùi sư huynh cứu mạng!!”
Người tới chính là Bùi Chiếu Đình — đệ tử nổi bật trong hàng đệ tử chân truyền của Huyền Sơn. La La tự thấy mình và hắn có chút giao tình (ở Trấn Thanh Long), lại thêm giờ đã là đồng môn.
Tốt rồi! Hắn đánh không lại Ma Tôn, nhưng Bùi Chiếu Đình chắc chắn thắng được!
Bùi Chiếu Đình ánh mắt bình thản nhìn người mang sa nón nọ. Dù thế nào cũng không nhìn rõ dung mạo, nhưng vừa nãy thấy người kia sử dụng chủy thủ, hắn lại cảm thấy vô cùng quen mắt.
Kể từ ngày được cứu, hắn luôn cố gắng luyện trận pháp, ẩn cư trong núi, mong tìm ra tung tích người nọ.
Công sức không phụ lòng người, có lẽ lần này hắn thực sự đã tìm được rồi.
“Là ngươi sao?”
Bùi Chiếu Đình trầm giọng hỏi, lời không rõ ý.
La La lập tức chêm vào:
“Là hắn! Chính là hắn luôn bắt nạt ta trong núi! Hắn chắc chắn là tà tu trà trộn vào Huyền Sơn!”
Nhưng Bùi Chiếu Đình hoàn toàn không để ý đến La La, chỉ chắp tay cung kính thi lễ, ánh mắt dưới trăng sáng lấp lánh sùng bái:
“Tiền bối xuất thân từ phong nào? Chiếu Đình luôn mong có thể gặp mặt để dâng lời cảm tạ!”
La La: “……”
Khoan đã… ‘Trí tạ’ là có nghĩa gì…?“Ta tiện tay giúp một chút thôi, ngươi không cần để ý.”
Bạch Lộ tất nhiên không định tự khai mình là người cứu Bùi Chiếu Đình, nhưng cũng không phủ nhận.
Ánh mắt Bùi Chiếu Đình sáng bừng — đối phương thừa nhận! Vậy thì hắn không nhận nhầm người!
Hôm đó suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, trong cơn mơ màng mông lung, mấy lời ít ỏi của đối phương như dòng nước trong lành và dịu dàng, đã kéo hắn ra khỏi thời khắc rối loạn nhất.
Hơn nữa, vị tiền bối kia rõ ràng rất am hiểu thuật thủy hành, thi pháp nhẹ nhàng mà tinh tế, đối với linh lực khống chế tinh diệu đến mức khiến người ta bội phục. Dù bản thân đã là tu sĩ Thính Lôi Cảnh sơ kỳ, Bùi Chiếu Đình vẫn cảm thấy mình còn kém xa.
“Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Mong tiền bối cho Chiếu Đình cơ hội được báo đáp.”
Hắn thậm chí còn liếc nhìn La La đầy ẩn ý.
La La: “…”
Cái gì vậy hả? Không phải chứ, chúng ta đồng hành với nhau bao lâu, sao ngươi lại đi đứng về phía Ma Tôn vậy hả? Còn muốn làm tay đấm cho hắn nữa chắc?
“Bùi sư huynh! Hắn chính là cái người mà các đệ tử gần đây vẫn gọi là ‘Ma Tôn’ đấy! Không thể là người tốt được!”
Chỉ là… danh hiệu "Ma Tôn" bây giờ ở Huyền Sơn nghe xong cũng chẳng mấy ai sợ nữa. Cùng lắm người ta nghi hoặc: “Ma Tôn nào cơ? Là cái người trồng nấm mọc đầy cửa sơn phong hả?”
Bạch Lộ thì chẳng quan tâm cái danh đó có dọa được ai hay không, hắn híp mắt nhìn Bùi Chiếu Đình:
“Ngươi cứ một hai đòi báo đáp, vậy cho ta ít tài liệu luyện khí đi?”
Dù gì lần trước nhặt được mấy món rơi bên cạnh người này đều là đồ tốt cả.
Bùi Chiếu Đình lập tức lấy từ người ra một túi trữ vật ném cho hắn:
“Vội ra ngoài nên mang theo không nhiều, chỉ có một đoạn Vô Hoạn Mộc. Dù không phải chí bảo, nhưng lại có hiệu quả khắc tà, xin tiền bối nhận cho.”
La La: “…”
Sao lại thật sự gọi hắn là Ma Tôn rồi hả trời?! Bùi Chiếu Đình ngươi… ngươi… đúng là mê tín quá mức!
“Ồ, cảm ơn.”
Bạch Lộ thật sự không biết Vô Hoạn Mộc là cái gì, nhưng linh khí bên trong rất thích hợp để chế tạo pháp trượng, hắn lập tức mắt sáng rực, mừng rỡ nghĩ: “Mang về nghiên cứu cái đã!”
“Vậy… cảm ơn nha, ta đi trước——”
Không hiểu sao, sau khi tặng đồ xong, Bùi Chiếu Đình lại đột nhiên thấy lo lắng.
“Tiền bối, xin dừng bước ——!”
Nhưng lúc này, một trận mưa bụi như thủy mặc rơi xuống, cảnh vật trước mắt mơ hồ vặn vẹo, bóng dáng Bạch Lộ cưỡi pháp khí bay đi cũng mờ nhòa dần, cuối cùng biến mất giữa núi rừng.
Bùi Chiếu Đình xuyên qua màn mưa, chỉ còn thấy một khoảng trống rỗng trước mặt.
Tài liệu... chẳng lẽ tiền bối này ngoài tu pháp, còn kiêm tu luyện khí?
……
Hoắc Tuyết Tương lúc này đang tùy tay lật sách, chỉ vào một hình minh họa hỏi:
“Cái này là gì?”
Đó là một sinh vật nhìn như con khỉ nhưng khá kỳ dị. Bạch Lộ lập tức đáp:
“Không phải khỉ nước, cũng không phải Cách thú, à… là Hắc Yêu!”
Hoắc Tuyết Tương gật đầu, lại chỉ tiếp một hình:
“Thế còn cái này?”
“Phong Mãng!”
Sau khi xem xong, Hoắc Tuyết Tương đặt sách xuống. Bạch Lộ thì tựa cằm vào tay, hơi hồi hộp nhìn sư tôn.
Hoắc Tuyết Tương trầm mặc một lúc lâu, rồi mới từ tốn nói:
“Cũng tạm.”
“‘Tạm’ là ý gì? Tính ra đúng được bao nhiêu phần?”
Bạch Lộ lập tức dựng thẳng người, đầy háo hức chờ kết quả như đợi công bố điểm thi.
“Đúng tám phần.”
Bạch Lộ nghe xong lập tức nhảy dựng lên, rồi giây tiếp theo… cả người liền nhào tới!
“Quá tốt rồi!!”
Hoắc Tuyết Tương bất ngờ duỗi tay ra đỡ, đôi mắt màu lục gần kề trong gang tấc, mái tóc rối tung của Bạch Lộ lướt qua mi mắt hắn. Trong khoảnh khắc ấy, hắn không thể không nhớ đến cái lần… bị hôn bất ngờ kia.
Hắn cố giữ vẻ bình thản mà lùi nhẹ về sau.
Chỉ là, cái gọi là “bình thản” ấy e là tự hắn tưởng tượng thôi — Bạch Lộ lập tức nói:
“Sư tôn ngươi trốn làm gì, ta có dán mặt vào đâu chứ!”
Giọng điệu còn có chút đắc ý nữa.
Hoắc Tuyết Tương: “…”
Rõ ràng là sau một lần khảo hạch xong liền bắt đầu lộng quyền rồi.
Hoắc Tuyết Tương bất đắc dĩ đè Bạch Lộ ngồi xuống:
“Ngồi yên.”
“Sư tôn, ngươi cũng biết đây mới là bản tính thật của ta, ở ngoài ta còn biết giữ kẽ đấy.”
Bạch Lộ vung tay một cái, cười ranh mãnh,
“Quê quán ta có tục lệ này, gặp mặt thân thiết thì ôm một cái là chuyện bình thường!”
Hoắc Tuyết Tương ngẩn người, rồi… thật sự vươn tay ôm lấy hắn.
Ôm rất nhẹ, rất chừng mực, quanh người còn có hương mai thoang thoảng mát lạnh. Tuy không nồng nhiệt, nhưng lại đúng kiểu mà Bạch Lộ quen thuộc từ nhỏ.
Bạch Lộ còn đang len lén cười, thì chợt nghe Hoắc Tuyết Tương nhẹ giọng thì thầm bên tai:
“Rời nhà vạn dặm, mong ngươi bớt đi chút nỗi nhớ quê.”
Chương 25: Bạch Lộ bình yên — chỉ muốn làm một khúc nhạc dạo
Bạch Lộ ngẩn người khi nghe câu đó.
Không biết từ khi nào, quãng thời gian lưu học ở Tu Tiên giới cũng đã dài đến vậy.
Ở đây, hắn tìm được niềm vui, năng lực không ngừng tăng lên, quen thêm nhiều bạn tốt, mỗi ngày đều vui vẻ học hỏi kiến thức mới từ hệ thống. Đôi khi hắn còn cảm thấy bản thân thật sự là một “du học sinh may mắn”.
Thế nhưng câu quan tâm nhẹ nhàng kia của Hoắc Tuyết Tương, lại khiến Bạch Lộ chợt nhận ra — bản thân vẫn luôn nhớ nhà, chỉ là chưa từng ý thức được rõ ràng. Đặc biệt là khi hắn không thể nói cho ai biết mình đến từ một thế giới khác. May mà, ít nhất cũng không phải chỉ có một mình lạc lõng nơi này.
Chỉ là… tất cả những cảm xúc ấy, đều bị một câu nói nhẹ nhàng của Hoắc Tuyết Tương chạm đến đáy lòng.