5
Hôm ấy lúc rời khỏi trung tâm thương mại,
Thịnh Tiêu vẫn làm đúng như tôi dự đoán, tay xách nách mang đồ đạc cho tôi.
Thậm chí còn rảnh một tay… để nắm lấy tay tôi.
Nhưng anh lại luôn giữ sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời.
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, chúng tôi chiến tranh lạnh.
Hứ.
Cũng chẳng biết anh tức cái gì nữa.
Tôi đâu thèm dỗ.
Đã vậy bình luận còn châm dầu vào lửa:
【Tôi đã bảo mà, tình tiết sẽ nhanh chóng trở lại đúng hướng thôi? Nam chính lập tức không đoái hoài gì tới nữ phụ nữa. Cô ta biến khỏi truyện chỉ là chuyện sớm muộn.】
【Cơ mà ở đoạn thời gian này, nữ phụ chắc không làm trò gì đâu ha? Nhưng nam chính đang ở thời kỳ xuống dốc đấy. Cứ cảm thấy cô ta sẽ gây thêm phiền toái thôi.】
Tôi đang tưới cây buồn chán thì nhìn thấy mấy dòng đó, tay cầm bình tưới khựng lại.
Thời kỳ xuống dốc?
Những ngày này tôi toàn chui rúc trong phòng, chẳng để tâm tới “cục đá lạnh” Thịnh Tiêu kia.
Giao tiếp duy nhất trong ngày là ba bữa cơm, anh đều đúng giờ để đồ ăn trước cửa cho tôi.
“Cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa quen thuộc lại vang lên.
Lần này, tôi không chờ hai phút như mọi hôm nữa.
Mà xông ra mở cửa luôn.
“…”
Thịnh Tiêu râu ria lởm chởm đứng ở cửa.
Mắt anh đỏ ngầu, như thể đã mấy hôm không ngủ.
Trong tay vẫn là hộp cơm đầy màu sắc, mùi vị hấp dẫn, dinh dưỡng cân bằng, còn được chăm chút vô cùng kỹ lưỡng.
“Thịnh Tiêu.”
Bước chân anh khựng lại.
“Anh ăn cơm chưa?”
“Ừ.”
Tôi vòng ra trước mặt anh, khịt khịt mũi.
Chỉ có một chút mùi thuốc lá và rượu rất nhạt.
Chắc là trước khi tới đã cố gắng làm bay mùi rồi.
“Gì chứ! Nói dối. Rõ ràng anh chưa ăn cơm!”
Tôi giận dỗi nhìn anh.
Lúc đó lại có bình luận lướt qua:
【Nữ phụ còn mặt dày giả vờ quan tâm nam chính. Không phải do cô ta mà gara sửa xe của anh ấy mới thành ra thế này à?】
【Chắc ông chú nữ phụ quyết tâm bắt cô ta về rồi, chứ sao lại rảnh tay mà đối phó với cái tiệm nhỏ của nam chính?】
【Phiền chết đi được! Bao giờ nữ chính mới lên sàn đây?