Vừa rồi còn bị khí thế của Kỷ Vân Bách dọa đến mức không dám lên tiếng, mấy người đồng bạn của Trần Tinh Nhiên trơ mắt nhìn cô hoàn thành trọn bộ động tác mượt mà như nước chảy mây trôi, nhất thời há hốc miệng đến mức có thể nhét vừa một nắm tay.

Còn chưa kịp lên tiếng kinh hô, đã thấy nam nhân khí chất bá tổng rõ rành rành, dáng người cao lớn thẳng tắp, trán nổi gân xanh, rõ ràng là đang cố giãy giụa.

Bạn đồng nghiệp nhìn cánh tay bá tổng vẫn chưa có dấu hiệu bị tổn thương gì, âm thầm nghĩ: chắc là vẫn ổn.

Kỷ Vân Bách thì chỉ cảm thấy cổ tay mình như bị kìm sắt kẹp chặt, không đau, nhưng hoàn toàn không nhúc nhích nổi.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, đầu óc hắn trống rỗng.

Đến khi hồi thần lại, chính mình đã gật đầu. Thiếu nữ trước mặt, gương mặt tinh xảo, lúc này mới buông tay, nhấc chân lui về sau nửa bước, động tác thong thả, dứt khoát.

Trần Tinh Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng như hổ phách nhìn thẳng vào mắt Kỷ Vân Bách, từng chữ rõ ràng: “Vậy coi như quyết định rồi. Một tháng mười vạn, đợi mấy ngày nữa tôi diễn xong, anh đến đón tôi.”

Lời vừa rơi xuống, Kỷ Vân Bách cảm giác như trên gương mặt cô thoáng qua một chút ủy khuất và tạm chấp nhận.

Kỷ Vân Bách: ???

—— Tuy chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng đối với hắn mà nói, đó rõ ràng là một cú giẫm mạnh lên lòng tự tôn.

Hắn, Kỷ Vân Bách, tổng tài tập đoàn Kỷ thị, hai mươi tư tuổi đã có trong tay khối tài sản hàng chục tỷ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thế mà lại bị một cô gái nhìn bằng ánh mắt kiểu “tôi miễn cưỡng chấp nhận anh”?

Ánh mắt hắn tối sầm lại, một tia hung ác dâng lên nơi đáy mắt, thầm nghĩ: Nếu cô đã thấy "theo tôi" là một chuyện phải miễn cưỡng thế, vậy thì ---

“Ít nhất phải năm năm!” – Hắn cười lạnh, giọng đầy mỉa mai “Cô không có ý kiến gì chứ?”

Trần Tinh Nhiên ngơ ngác chớp mắt: “Năm năm?”

“Đúng.” Kỷ Vân Bách chậm rãi nói, từng chữ một như gõ xuống nền đá: “Hợp đồng thế thân, ít nhất gia hạn năm năm.”

Ánh mắt hắn dán chặt vào từng chút biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt Trần Tinh Nhiên, hoàn toàn quên mất khi nãy chính mình còn bị cô nắm tay đến mức không nhúc nhích nổi.

Trần Tinh Nhiên thầm nghĩ, đúng là phiền phức. Người phàm sống ngắn thật đúng là phiền toái. Bên thần giới mà bàn đến khế ước, cũng toàn bắt đầu từ trăm năm trở lên.

Cô thản nhiên gật đầu: “Thế nào cũng được.”

Kỷ Vân Bách chỉ cho rằng cô đang cố tỏ ra bình tĩnh. Không buồn để ý đến cuộc gọi vừa bị Trình Thư Thục ngắt máy, hắn lập tức gọi cho thư ký đem hợp đồng đến.

—— Hắn thích nhất là thưởng thức vẻ mặt thấp thỏm, lo âu của mỹ nhân. Cái kiểu rõ ràng căng thẳng đến mức sắp chết, mà vẫn cố làm ra vẻ không có gì.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, đến tận khi ký xong tên, Trần Tinh Nhiên vẫn điềm nhiên như không. Biểu cảm không hề dao động.

Kỷ Vân Bách: ……

Giờ thì người cảm thấy không ổn lại là hắn.

Trần Tinh Nhiên liếc mắt nhìn màn hình điện thoại trên tay Kỷ Vân Bách, nơi vừa hiển thị bản hợp đồng điện tử mới ký, hỏi: “Vậy là xong rồi à? Không cần ấn tay cái gì sao?”

Kỷ Vân Bách: “……” Nghe cái giọng điệu kia, là sợ hắn nuốt lời à?

Trần Tinh Nhiên nhận được file hợp đồng trên điện thoại mình, xác nhận xong xuôi, cũng không nhắc lại chuyện “ấn tay” nữa. “Tôi tiếp tục huấn luyện, anh bận thì cứ đi trước đi.”

Nói xong, cô quay trở lại dưới gốc cây, nhấc tảng đá lớn lên lần nữa, nghiêng đầu về phía đồng đội, cằm khẽ hất: “Tiếp tục thôi.”

Kỷ Vân Bách lần đầu tiên trong đời bắt đầu hoài nghi nhân sinh, rõ ràng thân phận của hắn là người thuê, nhưng sao cứ có cảm giác chính mình mới là kẻ bị đè đầu cưỡi cổ vậy?

Lúc này con cháu bên chi thứ cũng nên tắm gội dâng hương, hắn không tiện ở lại tiếp tục dây dưa với Trần Tinh Nhiên. Trước khi rời đi, Kỷ Vân Bách chỉ kịp sai thư ký tra cho rõ gốc gác Trần Tinh Nhiên, sau đó vội vàng rời khỏi.

Cả nhóm đồng đội của Trần Tinh Nhiên nãy giờ trơ mắt chứng kiến cảnh một vị “bá tổng” khí thế ngút trời oai phong bước vào, cuối cùng lại lặng lẽ rút lui trong tủi nhục, từ đầu đến cuối không phản công nổi.

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiểu Trần, lặng lẽ giơ ngón cái lên.

Tiểu Trần, uy vũ khí phách lắm!!

Rất nhanh đã đến ngày tế thần. Trần Tinh Nhiên thay một bộ quần áo mới mua, chọn vài lọn tóc dày, cùng dải ruy băng cùng màu tết lại thành bím, rồi buộc gọn cùng phần tóc còn lại ra sau đầu. Cả kiểu tóc sạch sẽ, gọn gàng, lại không mất đi vẻ tinh nghịch và linh hoạt.

Cô bước ra sân. Những lọn tóc mái mềm mại quanh trán bị ánh nắng chiếu xuống ánh lên sắc nâu sẫm, càng làm cho đường nét khuôn mặt vốn đã tràn đầy sức sống của cô thêm vài phần trẻ trung và rực rỡ.

Mọi người trong đoàn xiếc thú không nhịn được mà khẽ thì thầm khen ngợi ——

“Trời ơi, sao lại có người xinh đẹp đến thế!”

“Giờ tôi thấy Tiểu Trần nhà mình với Trình Thư Thục chẳng giống nhau chút nào hết, Tiểu Trần đẹp kiểu rất riêng, xinh quá trời xinh.”

“Đừng có so nữa! Trình Thư Thục là kiểu mềm mại dịu dàng, còn Tiểu Trần nhà mình đúng chuẩn anh khí bừng bừng, sáng rực rỡ luôn ấy chứ!”

Người ta khen xinh, Trần Tinh Nhiên vui vẻ nhận hết, còn không quên đáp lại rất lễ phép: “Cảm ơn nhé.”

Đi ngang qua cửa sổ, liếc thấy bóng mình phản chiếu trên mặt kính, cô còn bổ sung một câu: “Tôi cũng thấy mình đẹp.”

Chỉ cách một khung cửa sổ, Hề Trì đang quỳ gối đơn độc bên trong, mặc y phục tế lễ, miệng tụng lời cúng theo quy củ.

Từ sáng sớm đến giờ, bao nhiêu âm thanh người qua lại, lời nói rì rầm bên ngoài dường như đều bị một tầng ngăn vô hình cách biệt hoàn toàn. Chỉ có một giọng nói, mang theo chút ngang tàng nhưng lại trong trẻo lạ thường, rõ ràng xuyên qua tầng chắn ấy, rơi thẳng vào tai hắn.

—— “Tôi cũng thấy mình đẹp.”

Mấy lời kia khiến Hề Trì đang tụng tế từ đến một nửa cũng bị ngắt quãng, thoáng cái quên béng mất câu kế tiếp là gì.

Hắn khẽ cau mày, đợi bên ngoài yên ắng trở lại mới tiếp tục cất giọng đọc.

Trần Tinh Nhiên thì hớn hở đi theo mọi người đến dự lễ tế thần.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia nghi thức tế lễ, hoàn toàn không hiểu quy trình rườm rà phức tạp bên trong. Cô chỉ nghĩ đơn giản là vào miếu đi một vòng, vái thần một cái là xong.

Kết quả là —— còn chưa kịp bước qua cửa từ đường, đã bị chặn lại rồi.

Không chỉ mình cô, mà toàn bộ chi thứ Hề gia cùng đám diễn viên biểu diễn như cô, ai cũng bị ngăn bên ngoài.

Chỉ có người thuộc dòng chính mới có tư cách vào bên trong từ đường.

Trần Tinh Nhiên: “???”

Đoàn trưởng thấy cô vẫn chưa chịu từ bỏ, còn cứ nhìn lom lom về phía từ đường Hề gia, sợ tới mức run cả người, lập tức túm chặt lấy cánh tay cô: “Tiểu Trần, nghiêm túc một chút!”

Khi hắn nói câu đó, trên thái dương đã rịn mồ hôi lạnh.

Đối diện với ánh mắt đầy lo lắng và căng thẳng của đoàn trưởng, Trần Tinh Nhiên bỗng chốc hiểu ra chút "đạo lý làm người" vào lúc này mà còn ngoan cố chen vào, thuần túy là đang gây thêm phiền phức cho đoàn trưởng.

Cô ngoan ngoãn im lặng, âm thầm lấy đầu lưỡi đếm qua hàm răng của mình một vòng, mới tạm thời dẹp được cơn thất vọng trong lòng.

Cô thật sự rất muốn biết vị thần tiên cùng chí hướng kia rốt cuộc là ai.

Một vị thần tiên có gu như vậy, nếu không làm quen một chút, chẳng phải là tiếc nuối cả đời hay sao?

Đoàn trưởng còn đang định mở miệng an ủi cô thì đã thấy một cô gái lạ mặt đi tới, hơn nữa còn lấy từ trong túi ra một nắm kẹo, đưa cho Trần Tinh Nhiên.

Cô gái kia trông chừng mười tám, mười chín tuổi, mặc áo khoác nút bọc màu xanh đậm giản dị, tóc dài được búi gọn phía sau đầu bằng một chiếc trâm bạc mảnh, hai bên má có vài lọn tóc buông xuống, phối với đôi mắt tròn xoe và khuôn mặt hơi tròn mang nét trẻ con, trông ngoan ngoãn lại dễ thương vô cùng.

Mà người có thể đứng bên ngoài từ đường Hề gia, lại không phải tới biểu diễn, chỉ có thể là một khả năng, người nhà họ Hề.

Đoàn trưởng cũng không rõ ý tứ của cô gái Hề gia đó, nhưng liền nghe thấy cô ấy nói: “Trần Tinh Nhiên, thật khéo, ở đây gặp được cậu.”

Trần Tinh Nhiên lúc này đang cố gắng nhớ xem cô gái này có liên quan gì trong ký ức của mình, thì cô gái ấy đã nắm lấy tay cô, đưa cho cô một gói kẹo, rồi nói với giọng nhanh hơn: “Mẹ mình gọi rồi, mình đi trước. Tác nghiệp nghỉ hè của cậu vẫn còn ở chỗ mình, kết thúc rồi mình sẽ đưa cho cậu.”

Cô gái đi rồi, cả đoàn không thể kiềm chế nổi sự tò mò, lén lút hỏi Trần Tinh Nhiên: “Tiểu Trần, em thật sự quen biết người nhà Hề gia sao?”

Trần Tinh Nhiên hơi mơ màng chớp mắt, mãi lâu sau mới nhớ ra một chút ký ức từ góc khuất trong đầu, rồi đáp: “Chỉ là bạn học thôi.”

Trong năm đầu đại học, "cô" bị người đại diện lòng dạ hiểm độc sai bảo qua lại, quan hệ với các bạn học trong lớp không mấy thân thiết. Trần Tinh Nhiên thật vất vả mới tìm được chút ấn tượng đối với cô gái đó —— hình như là bạn cùng phòng của cô thì phải?

Cô chia kẹo ra, chỉ giữ lại một viên cho mình, bóc lớp vỏ rồi ngậm vào miệng.

Ngọt ngào.

Bên cạnh, mọi người vẫn nhỏ giọng nghị luận: “Nghe nói người Hề gia đều là học bá, kiểu bằng cấp danh giá đứng đầu thế giới đấy.”

Có người nói: “Tôi thấy Tiểu Trần nhà ta trong mục bách khoa ghi là T Đại, chính là T Đại mà hồi nhỏ ai cũng nói muốn thi vào để làm nhà khoa học đó mà.”

“Cả nước chỉ có một cái T Đại còn gì.”

“Không phải chứ? Tiểu Trần vừa xinh vừa có học thức, cái công ty mạng đó bị điên à, lại để người ta đi theo con đường thị phi?!” Người cộng sự của Trần Tinh Nhiên tức tối nói.

Mấy ngày qua, bọn họ cùng Trần Tinh Nhiên tiếp xúc nhiều, đại khái cũng đã hiểu được hoàn cảnh của cô.

“Giành được một viên ngọc thô trong tay mà lại không có tài nguyên để nâng đỡ, cứ thế để người ta bị làm hỏng một cách lãng phí.” Đoàn trưởng cũng thở dài, rồi hỏi: “Tiểu Trần dự định sắp tới thế nào? Hợp đồng hai năm của em…”

“Không quay về.” Trần Tinh Nhiên vừa nhai kẹo vừa lạnh nhạt đáp.

“Kia, nhiều tiền như vậy, phải bồi...” Đoàn trưởng vẫn chưa hết bất ngờ.

“Càng không thể bồi thường tiền.” Trần Tinh Nhiên liếc xéo người đang nhắc đến chuyện bồi tiền, làm hắn không khỏi im lặng.

Đoàn trưởng nuốt một ngụm nước miếng, thận trọng nói: “Tiểu Trần, tuy thân thể khỏe mạnh, sức lực lớn, nhưng cũng không thể làm những chuyện trái pháp luật được.”

Trần Tinh Nhiên không vội vàng đáp lại, chỉ nhẹ nhàng nhìn hắn: “Tôi biết, ngài yên tâm. Tôi sẽ viết đơn kiện, cùng bọn họ ra tòa.”

“A?” Cả đoàn đồng loạt kinh ngạc.

Thông thường, những ngôi sao trẻ ký hợp đồng kiểu này với công ty giải trí, khi giải ước cũng không dám gây ồn ào quá mức. Sau cùng, họ vẫn phải tiếp tục làm trong ngành, nên đành ngoan ngoãn tuân theo yêu cầu của bên công ty, trả tiền bồi thường rồi coi như xong việc. Nếu không, sự nghiệp diễn xuất của họ sẽ gặp trở ngại lớn.

Mặc dù có những người quyết tâm không thỏa hiệp, muốn chiến đấu một trận dù biết mình có thể không thắng, nhưng với hợp đồng rõ ràng và có chữ ký, việc kiện tụng sẽ chẳng giúp gì nhiều. Dù có thắng, chỉ có thể đàm phán giảm bớt khoản bồi thường mà thôi.

Trần Tinh Nhiên biết mọi người lo lắng rằng vụ kiện sẽ không dễ dàng thắng, nhưng cô chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy quyết tâm, khóe môi nhếch lên một nụ cười chắc chắn.

“Chính bọn họ đã khiêu khích tôi trước.”

Nhìn thấy ánh mắt hoang mang của những người xung quanh, Trần Tinh Nhiên bổ sung thêm: “Tôi chỉ là một công dân tuân thủ pháp luật.”

Mọi người: “……”

Nếu ngài thu lại nụ cười một chút, có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn.

Khoảng nửa giờ sau, nghi lễ tế thần chính thức bắt đầu.

Tiếng chuông cổ xưa vang vọng trong núi rừng, âm thanh vang vọng khắp không gian, tạo nên không khí trang trọng và nghiêm túc.

Mọi thành viên của Hề gia đều đứng yên bên ngoài miếu, chia theo độ tuổi. Cả đoàn xiếc ảo thuật đứng ở phía sau cùng, trong khi con cháu trực hệ của Hề gia bắt đầu bước tới một cách chậm rãi.

Ở phía trước, một chàng trai cao lớn, mặc áo trường bào đỏ sẫm, bước đi theo nhịp chuông, tiến về phía trước.

Trang phục này của anh chàng, đối với nam sinh mà nói, quả thật có sức hút mạnh mẽ.

Làn da anh ta hơi tối, mặc bộ đồ này trông giống như một người giáo huấn nghiêm khắc, có phần nghiêm túc; trong khi đó, nếu người có làn da sáng và diện mạo thanh tú thì lại mang đến cảm giác quá mức mềm mại, thiếu đi sự mạnh mẽ.

Con cháu trực hệ của Hề gia lần này lại khiến chiếc trường bào phát huy tác dụng hoàn hảo.

Hắn có chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt phượng, là kiểu Long tộc yêu thích nhất. Lông mi của hắn cũng dài và thẳng, khi ánh mắt hắn từ dưới lông mi quét qua, mặc dù rõ ràng có vẻ không hề quan tâm, nhưng lại khiến mọi người xung quanh cảm thấy như bị áp lực, không dám đối diện với ánh mắt ấy.

Trần Tinh Nhiên tuy rằng thích đôi mắt của hắn, nhưng đối với kiểu người này. Dùng từ ngữ hiện đại mà nói, chính là đối với kiểu người "BKing", cô không có mấy hứng thú.

(Bking = chế giễu người thích thể hiện quá đà).

Vì thế, cô lười biếng thu hồi ánh mắt, trong lòng thì thầm ghen tị với việc người này có thể tiến vào thăm viếng thần.

Hề Trì bước qua trước mặt Trần Tinh Nhiên, không hề liếc nhìn cô lấy một cái, cứ thế dẫm theo nhịp chuông mà đi, sống mũi, mái tóc, đôi môi mỏng lướt qua trong tầm mắt Trần Tinh Nhiên, tiến thẳng vào từ đường Hề gia, nơi mà cô rất muốn được bước chân vào.

Trần Tinh Nhiên: “……” Cắn chặt răng.

Tiếp theo là phần chương trình tương đối phổ thông: ăn uống, xem biểu diễn xiếc ảo thuật, trò chuyện vui đùa.

Chỉ khác là Trần Tinh Nhiên chính là người biểu diễn xiếc ảo thuật kia.

Giữa tiếng cười vang khắp nơi, cả căn nhà cổ của Hề gia dường như một lần nữa tràn đầy sinh khí.

Cộng sự của Trần Tinh Nhiên vận dụng hết khả năng của mình để rao hàng: “Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, công phu đập đá bằng ngực này là tuyệt kỹ gia truyền, truyền nữ không truyền nam, bỏ qua lần này sẽ không còn nữa…”

Có người nhìn thấy náo nhiệt, vui vẻ hỏi: “Thật sự là truyền nữ không truyền nam à?”

Trần Tinh Nhiên vốn thích náo nhiệt nhất, thấy vậy thì chút “tiếc nuối vì không được vào từ đường” ban sáng sớm đã bay lên chín tầng mây. Cô đỡ tấm đá phiến lên, lười biếng nói: “Cũng không hẳn, còn phải xem tâm trạng tôi muốn truyền cho ai.”

“Thật sự là cô biểu diễn đập đá bằng ngực à! Cô xinh đẹp thế này, đừng đùa với mấy thứ bạo lực nguy hiểm thế chứ.”

Lúc Hề Trì đi ngang qua thì nhìn thấy cảnh đó ——

Trần Tinh Nhiên cũng không rõ nên phản ứng sao, chỉ nghe tiếng cười quanh mình vang lên không dứt, người vây quanh tiết mục “đập đá bằng ngực” ngày càng đông.

Hề Trì xưa nay không thích nơi ồn ào, hơn nữa hôm nay hắn mặc đến ba tầng trường bào, giữa trời tháng Sáu oi ả, không tránh khỏi cảm thấy quá nóng.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng sau khi tế bái xong, hắn sẽ quay về phòng nghỉ ngơi, không ngờ rằng hắn lại bước về phía bên này.

Bóng áo choàng đỏ sậm xuất hiện bên ngoài vòng vây người xem, mọi người lập tức tự động dạt sang hai bên, nhường ra một lối đi cho hắn.

Hành động đó vừa diễn ra, Trần Tinh Nhiên lập tức có thể nhìn thấy thiếu niên khoác trường bào. Ánh mắt cô dừng lại ở nơi đuôi mắt Hề Trì, nụ cười nơi khóe môi cũng nhạt dần đi đôi chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play