Bây giờ lại bị tát một cái bạt tai, sắc mặt cô ta liền trở nên dữ dằn. Cô ta ngẩng lên, ánh mắt độc hiểm hướng thẳng về phía Lục Kiều: “Cô Lục có vẻ nóng tính đấy nhỉ?”
Lục Kiều nhún vai, lạnh lùng đáp: “Từ trước đến giờ, tính tôi vốn không dễ chịu lắm. Lời cô nói khiến tôi càng nổi nóng hơn. Cô Chương à, không biết nói chuyện thì tốt nhất đừng nói, chẳng ai nghĩ cô bị câm đâu. Cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời nói không thể nói bậy. Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, cho cô nhớ lâu chút, đừng gặp ai cũng cắm đầu nói chuyện thiếu suy nghĩ như vậy.” Ánh mắt Lục Kiều lạnh lùng chạm vào ánh mắt nham hiểm của Chương Ngọc Tư.
“Ôi, cô đừng nhìn tôi như thế, tôi sợ lắm, ánh mắt đó của cô làm tôi run đấy.” Lục Kiều giả vờ sợ hãi, tay che ngực, rồi nói tiếp: “Được rồi, vào nhà đi, có chuyện gì rồi tính sau.”
Chương Ngọc Tư nhìn theo Lục Kiều bước vào nhà rồi cũng bước theo vào.
Tống Văn đứng ngoài cửa nhìn cánh cửa đóng sầm lại, vẫn còn sững sờ.
Ngay khi Lục Kiều vừa bước vào trong nhà, cô đã ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu hòa cùng chút mùi máu tươi loang loáng. Hai mùi này kết hợp lại thật sự khiến người ta không thể dễ chịu nổi.
Khi Lục Kiều quay lưng về phía Chương Ngọc Tư, một bóng đen đột ngột xuất hiện trong căn phòng trống. Vừa hiện ra, bóng đen ấy liền chĩa móng vuốt sắc nhọn về phía cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT