“Được rồi, em biết rồi. Anh lái xe về quân khu thì nhớ lái cẩn thận nhé.” Lục Kiều trả lời rất thoải mái, nhưng vừa nói xong cô liền nhận ra sắc mặt Phó Hàn Tranh không được tốt lắm.
Phó Hàn Tranh nhếch môi mỏng, nhìn cô chăm chú.
Cứ thế này sao... Anh cảm thấy cô gái nhỏ của mình đối xử quá hời hợt, thờ ơ như vậy thật sự không ổn chút nào.
“Khụ khụ, à mà này, còn nữa, khi anh không ở bên cạnh, em sẽ rất nhớ anh.” Lục Kiều mềm mại dựa sát vào ngực anh, ngửa đầu nhìn cằm anh rồi vươn tay ôm lấy người anh, giọng dịu dàng làm nũng: “Anh phải về quân khu nhanh thế, em thật sự không nỡ để anh đi, nhưng biết làm sao được, anh là quân nhân, nghề nghiệp của anh vốn dĩ không cho phép chúng ta thường xuyên bên nhau. Cho nên dù em có không nỡ thế nào thì cũng phải cố tỏ ra kiên cường, trong lòng em cũng rất đau lòng mà.”
Nói dối, lươn lẹo!
Dù Lục Kiều dùng lời dỗ dành ngọt ngào, nhưng Phó Hàn Tranh vẫn không dễ dàng bị lay động. Hơn nữa, nếu nói về bận rộn, dường như cô còn bận hơn anh nhiều. Có lúc nào anh được nghỉ mà cô không bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi? Thời gian hẹn hò cũng phải căn theo lịch trình của cô. Anh thật sự khổ sở.
Nhưng làm sao đây, anh yêu cô gái nhỏ của mình đến thế, ngoài chiều chuộng ra chẳng còn cách nào khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT