Nhưng Phùng Tích Dương không biết rằng, Lục Kiều là người thủ đoạn mạnh mẽ, còn Mộ Chi thì tâm địa tàn nhẫn. Nếu không tàn nhẫn, kiếp trước Mộ Chi cũng không thể nắm quyền nhà họ Mộ trong tay, để mặc cha cô ấy cùng đứa con riêng của ông ta không đoái hoài.
Người xưa có câu: "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng", chơi cùng nhau lâu ngày thì tính cách ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng qua lại.
“Khụ khụ, này… sao Mộ Chi lại học cùng trường với Chu Lộ vậy?” Phùng Tích Dương nhìn quanh rồi hỏi tiếp.
“Vì điểm số thôi, trước kia điểm thi của hai người cũng gần bằng nhau mà. Học cùng trường có gì lạ đâu?” Lục Kiều hỏi lại.
Có thể thấy Lục Kiều đã hiểu ra, đây chỉ là Phùng Tích Dương đang ghen thôi. Thực tế, Mộ Chi và Chu Lộ là bạn bè rất trong sáng, họ không cùng tần số, quen nhau lâu mà cũng chẳng có gì xảy ra. Vì vậy, sự lo lắng của Phùng Tích Dương hoàn toàn thừa thãi.
Phùng Tích Dương định hỏi thêm điều gì đó, có lẽ muốn biết Mộ Chi thích gì, nhưng chưa kịp mở lời thì Phó Hàn Tranh đã quay lại.
Phó Hàn Tranh thẳng tay ôm lấy Lục Kiều, ánh mắt sắc lạnh nhìn Phùng Tích Dương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT