Lục Kiều đứng yên bất động, tất nhiên Phó Quế Bình cũng không dám cử động. So với bản thân, ông càng tin tưởng Lục Kiều hơn, nên vẫn luôn ghi nhớ lời cô dặn lúc nãy.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ trông thấy hai người không chạy trốn, lông mày nhíu lại, ánh mắt hiện rõ sự khinh miệt. Trong mắt cô ta, hành động đứng im này là sự sỉ nhục đối với tôn nghiêm âm linh của mình.
Hai chân Phó Quế Bình bắt đầu run lẩy bẩy, ông lắp bắp: “Lưu Đông, chân tôi mềm nhũn rồi.” Ánh mắt vẫn không rời người phụ nữ đang từ từ tiến đến. Ông lẩm bẩm, “Thứ quái quỷ gì thế này?”
“Chân tôi cũng mềm nhũn đây này, ông đừng sợ.” Lưu Đông nói, lòng thầm mong Lục Kiều sẽ kịp thời xuất hiện.
Ông ta không biết Lục Kiều đang ở đâu, nhưng giờ ngoài việc tin tưởng cô ra thì họ còn lựa chọn nào nữa?
Nghe Lưu Đông dùng chính những lời mà ông đã từng nói để trấn an lại mình, trong lòng Phó Quế Bình càng thêm phức tạp. Bảo không sợ ư? Đừng đùa. Giờ phút này, ông chỉ muốn về nhà.
Hu hu hu... Nếu biết trước chuyến đi cùng Lưu Đông lại dẫn tới tình cảnh thế này, ông đã ở yên trong nhà rồi. Giờ chắc đang ngủ ngon lành, chứ không phải đứng run cầm cập ở đây đối mặt với thứ đáng sợ kia. Nghĩ mà hối hận không thôi. Lớn tuổi đến vậy rồi mà còn bị dọa cho gần rụng tim!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play