“Chậc chậc chậc, xem ra tôi đã hiểu rõ rồi, lúc đó Phó Hàn Tranh chính là muốn tự mình làm hư cô bé ấy, thế mà còn dám mắng tôi là súc sinh. Tôi thật oan quá mà! Lúc đó Phó Hàn Tranh còn nhất quyết không chịu thừa nhận là thích Lục Kiều, để rồi bây giờ bị vả mặt đến ‘bôm bốp’ luôn. Cái tên đó cũng mặt dày thật, bị vả mặt mà không đỏ mặt, tim cũng không đập nhanh chút nào."
“Ha ha, không thế thì sao còn là anh Phó của chúng ta nữa chứ.” Phùng Tích Dương cười hả hê đáp lại.
“Vui quá hóa buồn” chính là nói về Phùng Tích Dương — vừa nãy còn trêu chọc Phó Hàn Tranh là "trâu già gặm cỏ non", giờ thì anh ta cười không nổi nữa rồi.
Chuyện là, vừa rồi có một con chó từ ven đường bất ngờ lao ra, Phùng Tích Dương vội vàng đánh tay lái sang một bên, con chó thì không sao, nhưng xe của anh ta thì lại đâm vào xe người khác.
Trong chiếc xe còn lại, Mộ Chi mặt mày u ám, mím chặt đôi môi đỏ rồi mở cửa bước xuống xe, sải bước đi tới bên chiếc xe màu đen vừa dừng lại phía sau xe mình.
Cô ấy giơ tay gõ cửa kính xe đang đóng, vừa lúc đó cửa xe cũng được mở, khuôn mặt trắng trẻo thư sinh của Phùng Tích Dương hiện ra.
“Anh gì ơi, anh có biết lái xe không vậy?” Thời tiết quá nóng, Mộ Chi cũng bốc hỏa theo, cô chỉ vào phần đuôi xe mình bị đâm, mở miệng nói: "Anh nhìn xem xe tôi thành cái gì rồi!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play