Thi Dã từng phục vụ trong lực lượng đặc chủng, thể lực tốt kinh người, trước kia mỗi ngày huấn luyện đều không trốn thoát được khỏi sự dày vò của việc mang vác nặng, bây giờ cõng Hạ Phong Sinh mà như không cõng gì nhẹ như không khí, xuống núi bước chân nhanh thoăn thoắt.
Thậm chí vì cõng người trên lưng mà bùng phát nội tiết tố, thời gian xuống núi còn nhanh hơn trước đây.
Sau khi xuống núi Thi Dã cũng không đặt người xuống, cứ thế cõng một mạch về đến khách sạn không hề tỏ ra mệt mỏi.
Điều kinh ngạc là thậm chí còn không thở dốc, cứ như đi dạo về thôi vậy.
Hạ Phong Sinh nằm úp sấp trên xe người tự chế, nếu Thi Dã không đợi cậu, thì với dáng vẻ cà nhắc này đoán chừng cậu đi đến tối mịt cũng chưa xuống núi nổi.
Hai người về đến khách sạn đúng lúc mặt trời vừa lặn hẳn, bầu trời mang màu lam tím tuyệt đẹp, hôm nay đã ở trên núi cả ngày, nếu giờ mà lái xe về thì thành lái xe khi mệt mỏi, Thi Dã dự định sẽ qua đêm tạm ở khách sạn chỗ Hạ Phong Sinh ở.
Đinh Kỳ Chân vẫn đang chơi bài với Tần Bất Minh và mấy người khác, sau khi thua liền chín ván thì cuối cùng cũng nhận được tin Thi Dã đã về, lập tức bỏ bài xuống nói phải đi tìm Thi Dã rồi chuồn ngay lập tức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT