Chiếc áo lông cáo trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, giờ lại bị quệt chút tro bụi từ bức tường hẻm nhỏ, nhìn vào liền thấy rõ ràng. Mũ trùm trên đầu bị vứt nơi góc vắng, một gương mặt tuấn mỹ đến mức quá đỗi khiến mấy kẻ lảng vảng trong hẻm ngẩn người sững sờ.
Bước chân của Huyền Ý không hề dừng lại, ánh mắt rũ thấp nhìn vào chuỗi ngọc trên cổ tay đang phát ra ánh sáng mờ mờ. Chuỗi ngọc trông có vẻ bình thường, kỳ thực là pháp khí cấp cao, đã được thi triển chú pháp, có thể cảm ứng vị trí của Tử Y và Kiên Trác.
Khoảng cách càng gần, hào quang trên chuỗi ngọc lại càng rực rỡ.
Huyền Ý ngẫm lại những lời đối thoại giữa Cửu Vụ và người phụ nữ phàm trần kia. Trong câu từ của người phụ nữ ấy chẳng để lộ chút sơ hở. Thành Lan Nha hiện nay coi yêu tộc như kẻ thù, phụ nhân ấy dù vì đứa nhỏ tên Nhiên Nhi không có định kiến với yêu tộc, nhưng khi đồng ý cho Cửu Vụ ở lại, lại có vẻ quá mức dễ dàng.
Chờ khi liên lạc được với Tử Y và Kiên Trác, tất phải tra xét cẩn thận một phen.
Nghĩ đến đây, hắn đã bước tới đầu hẻm, mà ánh sáng trên chuỗi ngọc cũng càng lúc càng mãnh liệt.
Ngay khoảnh khắc Huyền Ý bước ra khỏi con hẻm, liền bị một lực mạnh kéo ngược trở lại.
“Sư huynh, huynh đoán được ta sẽ không để huynh đến dân xá kia, sớm đã tính chuyện rời đi từ trước, phải không?” Đuôi mắt Cửu Vụ vương một tầng đỏ mỏng, vừa nói vừa giật lấy chuỗi ngọc trên cổ tay y.
Ngón tay mảnh mai khẽ xoay nhẹ, một viên ngọc lập tức vỡ vụn thành tro, cả chuỗi ngọc tan rã, kim quang tiêu tán.
“Hay là, ngay từ lúc xuống núi, huynh đã mưu tính đào thoát?”
Ngón tay ngọc của Cửu Vụ đặt lên dấu răng nơi cổ Huyền Ý.
Huyền Ý nhìn nàng. Từ lúc nàng bước vào dân xá, hắn đã rời đi, cố ý chọn đường khác so với lúc đến, tìm một ngõ nhỏ vắng người để tránh nàng. Nhưng nàng lại đến nhanh như vậy.
Trừ phi…
Huyền Ý cúi mắt nhìn truyền âm phù trong lòng bàn tay.
“Ngươi đang thử ta?”
Cửu Vụ không hề phủ nhận: “Phải.”
Nàng hao tâm tổn sức để giấu hắn đi, sao có thể để hắn có chút cơ hội nào rời khỏi.
Tấm truyền âm phù kia đã bị nàng hạ truy tung thuật, bất kể hắn ở đâu, nàng đều có thể tìm thấy.
“Vui lắm sao, sư huynh?”
Thuật truy tung đó, vốn là hắn dạy cho nàng.
Khi còn nhỏ, đại ca ca thấy nàng tính tình trầm lặng, liền nghĩ ra đủ cách khiến nàng trở nên hoạt bát. Trò chơi trốn tìm cũng là một trong số đó. Khi ấy nàng không hiểu vì sao mình đã trốn kỹ như vậy, mà bất kể trốn nơi đâu, đại ca ca đều tìm được nàng. Sau này nàng mới phát hiện, không phải nàng ngốc, mà là đại ca ca gian lận, dùng thuật truy tung.
Nàng rất giận, hắn vì dỗ dành nàng, chẳng những mua rất nhiều kẹo, còn dạy cả pháp thuật ấy cho nàng.
Ánh mắt Cửu Vụ rơi lên người Huyền Ý. Rõ ràng là hắn sai, là hắn phản bội, muốn bỏ trốn, vì sao giờ đây vẫn mang dáng vẻ ung dung, quang minh lỗi lạc ấy?
Huyền Ý bị nàng đẩy mạnh vào tường, áo lông cáo từ vai trượt xuống.
Cửu Vụ áp sát hắn, áo lông trắng như tuyết bị nàng giẫm dưới chân: “A Cửu còn một trò vui hơn nữa, sư huynh có muốn chơi không?”
Huyền Ý nhíu mày, linh cảm Cửu Vụ sắp làm ra chuyện điên cuồng, hắn liền nắm lấy cổ tay nàng: “Không được.”
Cửu Vụ bật cười, gương mặt xa lạ do huyễn hóa thành, giữa mày và mắt quẩn quanh hắc vụ.
Hắc vụ quanh thân nàng càng lúc càng đậm, vài người trong hẻm trông thấy liền vừa la hét vừa bỏ chạy: “Yêu tà! Là yêu tà!”
May thay nơi này là hẻm vắng, tiếng hét bị náo nhiệt của phố chợ lấn át, chưa lan ra xa.
Chỉ có điều… vừa đi ngang qua Hương Giang lâu – Tử Y và Kiên Trác.
Hai người liếc nhau một cái, lập tức men theo âm thanh mà tìm đến!
Cùng lúc đó, toàn thân đầy ma khí, Cửu Vụ đã đè chặt Huyền Ý lên vách tường, nàng kìm lấy cằm hắn, ép hắn cúi đầu xuống, hung hăng cắn lấy bờ môi nhợt nhạt kia, cơn đau khiến ánh mắt lãnh đạm của Huyền Ý phủ lên một tầng sương ướt.
Một tay Cửu Vụ siết lấy cổ hắn, tay kia kéo xộc xiêm hắn chỉnh tề nghiêm cẩn kia thành rối loạn. Khi đầu lưỡi nếm được vị máu tanh, môi nàng lần xuống, chạm vào dấu răng vừa kết vảy, cắn mạnh một cái, cảm nhận hơi thở hắn thoáng nghẹn lại, nàng vươn lưỡi liếm đi vết máu ấy.
Áo nơi vai bị nàng cào rối, làn da trắng tựa tuyết mơ hồ hiện ra, mắt Huyền Ý ửng đỏ, xương quai xanh khẽ run khẽ động, thể hiện rõ ràng cơn phẫn nộ đang kìm nén trong lòng.
Nàng dám…
Nàng thực sự dám làm như vậy!
Tư duy vốn dĩ luôn rõ ràng, điềm tĩnh của Huyền Ý vào khoảnh khắc này hoàn toàn tan rã, đổ vỡ. Thanh âm cười nói của người qua kẻ lại nơi phố chợ vọng vào trong ngõ nhỏ tĩnh lặng, rõ ràng đến đáng sợ. Chỉ một khúc quanh thôi, là ai nấy đều có thể trông thấy vị tiên quân cao quý, thuần khiết kia, đang bị người tùy ý mạo phạm, nhục nhã mà không hề có chút sức chống cự nào.
Không đúng là ma, chính là loài ma mà tiên quân hận nhất trên đời…
“Đại sư huynh, huynh đoán xem, những thuộc hạ trung thành nhất của huynh, còn cách nơi này bao xa?”
Giọng nói của ma đầu ấy lởn vởn bên tai Huyền Ý, khiến đồng tử hắn co rút lại, sắc mặt trắng bệch.
Cửu Vụ vạch lớp áo lỏng lẻo của Huyền Ý ra, đầu ngón tay trượt qua vùng ngực trắng như tuyết vừa mới lộ, ánh mắt dừng lại nơi làn da đỏ hồng vì nhục nhã đang loang dần khắp cơ thể đối phương.
“Đại sư huynh thật đẹp, so với đám yêu tà chỉ biết tu song để hút linh lực, còn… phong lưu buông thả hơn nhiều.” Lời vừa dứt, nàng cúi đầu, cắn xuống nơi không thể gọi tên trên ngực hắn, cách lớp y sam.
Cơn đau khiến hô hấp Huyền Ý ngưng trệ, mắt hắn ngầu, trừng trừng nhìn nàng, không thể tin nổi.
Vành tai hắn đỏ đến nhỏ máu, hơi thở hỗn loạn không kìm được mà tràn qua môi, nhưng điều khiến hắb nhục nhã hơn cả, điều hắn không muốn thừa nhận nhất…
Chính là, dưới sự mạo phạm trắng trợn này, hắn lại lần đầu tiên… sinh ra phản ứng.
“Xem chừng hai vị trưởng lão Tử Y và Kiên Trác cũng sắp đến rồi. Chỉ không biết, khi bọn họ nhìn thấy thiếu chủ mà họ tôn kính như thần minh bị một ma đầu chơi đùa đến thảm hại thế này, sẽ dùng ánh mắt gì mà nhìn huynh đây?”
Lời Cửu Vụ còn chưa dứt, Huyền Ý đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và thanh âm quen thuộc vọng từ xa lại.
Chưa bao giờ trong đời, hắn lại không muốn gặp hai người kia đến thế.
Khoảnh khắc ấy, hắn thậm chí còn có chút may mắn vì chuỗi ngọc đã bị hủy.
Khóe môi Cửu Vụ khẽ cong, nụ cười càng thêm tà mị: “Tới rồi kìa.”
Nàng bật cười trong lặng lẽ, ma văn bò lên trắng dã nơi tròng mắt, khiến khuôn mặt trông thật đáng sợ, rợn người.
Cuối cùng, Huyền Ý cũng cúi đầu, cúi cái đầu cao ngạo ấy xuống. Trong mắt hắn, thoáng hiện lên vẻ van xin: “Rời khỏi nơi này đi.”
“Ta cầu ngươi.”
Dù hắn xưa nay lòng như trăng sáng, tự cho bản thân minh triết vô tà, lúc này cũng dâng lên cảm giác nhục nhã không tên.
Vì dấu hôn nơi cổ và y phục xộc xệch kia, cũng vì điều hắn không sao ngờ tới, phản ứng đó.
Đạo tâm kiên định suốt đời, giờ đây xuất hiện một vết nứt.
Cửu Vụ đối với sự yếu mềm này của hắn chẳng chút động lòng, chỉ cười tà: “Nhưng ta còn chưa trừng phạt xong đại sư huynh nha…”
Lời còn chưa dứt, môi đã bị bịt kín. Nụ hôn run rẩy, vụng về mà mang theo chút lấy lòng, đầu lưỡi khẽ liếm lên đôi môi nàng: “Mang ta đi.”
“Ở đó!”
Tử Y và Kiên Trác phi thân về hướng ma khí phát ra. Ngay khoảnh khắc ánh mắt họ chạm đến hai người nọ, sương ma dày đặc đã bao phủ, khiến khuôn mặt chẳng thể thấy rõ, rồi tan biến như gió thoảng…
Tử Y phẫn nộ: “Giữa ban ngày ban mặt, dâm loạn vô sỉ! Bây giờ đám ma đầu đều nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như thế này sao?!”
Cẩn Trác bước đến đầu ngõ, cúi người nhặt lên một sợi lông hồ ly, trầm mặc nhìn.
Tử Y đồng tử co lại: “Lông này quen quá.” Nói đoạn, vỗ đùi: “Chẳng lẽ là…”
Hai người liếc nhau:
“Áo lông của thiếu chủ!”
“Hồ ly tinh đực.”
Kiên Trác đập một cái lên đầu Tử Y: “Đồ ngu, ngươi dùng đầu óc mà nghĩ xem sao có thể là thiếu chủ cho được!”
Tử Y đau đến nhe răng, ôm đầu nhăn nhó. Cũng đúng, hắn thà tin người bị ma đầu ôm kia là chính mình, cũng tuyệt không tin đó là thiếu chủ thanh tâm quả dục nhà họ.
“Ngươi chết chắc rồi, đợi thiếu chủ trở về, ta nhất định tố cáo ngươi dám nhận lầm hồ ly tinh đực thành thiếu chủ!” Cẩn Trác vỗ vai hắn.
Tử Y: “Đừng mà, Kiên Trác ca, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi!”
Hai người rời đi, chẳng ai phát hiện, dưới lớp bùn đất kia, chôn giấu một chuỗi ngọc bẩn thỉu…
Cửu Vụ đưa Huyền Ý đến nhà một phụ nhân. Người phụ ấy nào ngờ được con yêu đằng yếu nhược ấy thật sự cứu được tằm nhi, sắc mặt đầy mừng rỡ khó che giấu.
Y phục Huyền Ý đã được chỉnh tề lại nghiêm ngặt, chỉ còn nửa dấu răng lộ ra ngoài. Ánh mắt phụ nhân lướt qua, thầm giật mình.
Tằm nhi vốn là loài đẹp nhất trong các giống thực yêu, mà tằm nhi này lại còn tuấn mỹ hơn cả những kẻ nàng từng gặp. Vừa mang nét mảnh mai đặc trưng của giống loài, vừa không mất đi vẻ cương nghị. Chắc vì thế, mới bị ức hiếp đến thế đi.
Người đời bảo yêu tộc xấu xa, nhưng nhân tộc cũng chẳng hơn là bao. Đặc biệt là tại thành Lan Nha này, đám quyền quý vì sở thích quái đản mà ngang nhiên nhục mạ, hành hạ yêu tộc, không chừng tằm nhi này bị tiểu thư nhà quyền thế nào đó vừa mắt rồi, thật đáng thương.
“Các ngươi cứ nghỉ lại phòng phía đông, có hơi đơn sơ, đừng chê trách.”
Phụ nhân chỉ cho hai người.
Trong mắt bà, yêu tộc vốn không có gì là phân biệt nam nữ. Một cây đằng yêu, một tằm nhi, quấn quýt nương tựa, lại càng không có chuyện lễ giáo chi ngăn.
Quan trọng nhất là, để họ ở cùng một phòng, cũng đỡ bị phát hiện điều gì, sinh ra biến cố.
Cửu Vụ nắm tay Huyền Ý: “Đi thôi, A Ý.”
Huyền Ý bước theo sau, ánh mắt rơi vào chiếc gáy trắng nõn của nàng, như bị thiêu đốt mà vội vã dời đi.
Đêm đến, Cửu Vụ rất tự nhiên mà chìm vào giấc ngủ. Tính tình nàng vẫn luôn bất định như vậy. Lúc tức giận thì hận không thể chà đạp đối phương dưới bùn, nhục nhã cho thỏa.
Nhưng khi nguôi giận rồi, lại như chưa từng xảy ra chuyện gì, bình thản vô cùng.
Huyền Ý mở mắt, ánh mắt trống rỗng, chưa từng có cảm giác vô lực và mờ mịt như lúc này.
Cảm giác ấy, thậm chí đã lấn át cả phẫn nộ vì bị xâm phạm.
Người khác làm ác, hắn chưa từng tự trách mình.
Nhưng nếu chính hắn vì kết quả của cái ác ấy mà tâm loạn ý mê, vậy mới là tội nghiệt thật sự.
Trong mắt hắn đầy những tia máu, điều hắn không thể hiểu, nghĩ cả đêm vẫn không tìm được lời giải.
Cửu Vụ trở mình, cánh tay mảnh mai rơi lên eo Huyền Ý, hắn cúi mắt nhìn nàng, sau đó khẽ hất tay nàng ra đầy chán ghét.
Huyền Ý xưa nay vốn lãnh đạm với mọi sự thế nhân, nhưng Cửu Vụ lại là kẻ đầu tiên khiến hắn không kiềm nổi sự ghét bỏ rõ rệt.
Phải, là chán ghét, là phiền chán, là mọi điều nơi nàng đều khiến người sinh tâm bài xích…