Ôn Mỹ Linh nắm tay cô, nhẹ giọng trấn an:

“Để gia sư dạy dỗ cho tốt, đến lúc đó bảo con bé ít nói lại là được. Con và Tang Ninh đều là con gái của mẹ, đều là thiên kim tiểu thư Nhà họ Nam, không có gì khác biệt. Đối ngoại, Nhà họ Nam cũng là có hai tiểu thư.”

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng bà vẫn thiên vị cô con gái mình nuôi lớn – một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, đoan trang nền nếp. Chính vì vậy, bà mới để Tạ Tang Ninh làm chị, hy vọng cô có thể tận tâm chăm sóc em trai em gái.

Nam Tư Nhã lúc này mới hơi yên tâm lại.

Trong hai ngày tiếp theo, một gia sư mới được mời đến, thái độ đối với Tạ Tang Ninh khách sáo hơn hẳn.

Đám người này vốn chỉ biết nhìn mặt mà đối xử, cứ tưởng Tạ Tang Ninh không được coi trọng, ai cũng muốn giẫm lên đầu cô. Sau khi bị cô chỉnh đốn một trận, cuộc sống của Tạ Tang Ninh ở Nhà họ Nam cũng thoải mái hơn nhiều.

Ngay cả má Trần cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.

Tạ Tang Ninh học qua một số lễ nghi tiệc tùng cơ bản. Dù có khác biệt so với Đại Chu, nhưng cô học nhanh, cũng dễ thích nghi.

Ba ngày sau, đại thọ của Hạ lão phu nhân diễn ra tại toà Hải Yến Hà Thanh.

Hôm nay, chuyên gia trang điểm đã đặc biệt chuẩn bị cho Tạ Tang Ninh. Mái tóc mềm mại được chia thành hai phần, phía trước là tết tóc gọn gàng, phía sau uốn nhẹ xõa trên vai, trông vừa ngoan ngoãn vừa đoan trang.

Lần này, cô thử mặc một chiếc váy đen thêu hoa dài đến bắp chân, lộ ra chiếc cổ thiên nga thanh tú và đôi chân thon dài. Cô đã dần quen với những chiếc váy lộ da thịt như thế này.

Rất đẹp. Cô thích.

Chỉ là, cô vẫn chưa quen với giày cao gót. Lần này chọn một đôi giày gót nhọn ba phân, nhưng với dáng người cao ráo, tỉ lệ hoàn hảo của cô, ngay cả đi giày ba phân cũng trông cao ráo hơn hẳn Nam Tư Nhã đi giày tám phân.

Vừa xuống xe, Nam Tư Nhã đứng bên cạnh cô, sắc mặt liền có chút khó coi.

“Tư Nhã!”

Bất chợt, một giọng nói vang lên. Đôi mắt Nam Tư Nhã sáng lên, nhanh chóng bước về phía trước:

“Anh Tranh! Anh đến khi nào vậy?”

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest bạc bước tới, mỉm cười:

“Anh vừa đến, đúng lúc nhìn thấy em.”

Giọng Nam Tư Nhã lập tức trở nên dịu dàng hơn:

“Em còn định đi tìm anh đây.”

Ánh mắt Trần Tranh dừng lại trên cô gái phía sau Nam Tư Nhã.

Gương mặt của Tạ Tang Ninh quá khó để bỏ qua.

“Đây là… chị gái em?” Anh ta hỏi.

Nam Tư Nhã nặn ra một nụ cười gượng gạo:

“Ừm.”

Ôn Mỹ Linh lập tức giới thiệu với Tạ Tang Ninh:

“Đây là vị hôn phu của Tư Nhã.”

Sắc mặt Nam Tư Nhã rõ ràng căng thẳng, như thể sợ Tạ Tang Ninh cướp mất vị hôn phu của cô ta. Dù sao, hôn ước này vốn là do cô ta chiếm lấy nhờ danh phận của Tạ Tang Ninh, cô ta sợ Tạ Tang Ninh sẽ giở trò để đoạt lại.

Nhưng Tạ Tang Ninh chỉ khẽ gật đầu rồi dời mắt đi, không có chút hứng thú nào.

Nam Tư Nhã thấy thái độ thờ ơ của cô, trong lòng lại càng bực bội hơn. Cô ta không hề thấy ánh mắt hâm mộ hay ghen tị nào từ Tạ Tang Ninh.

Trần Tranh là thiếu gia nhà họ Trần, tốt nghiệp danh môn, tuổi trẻ tài cao. Dựa vào cái gì mà Tạ Tang Ninh lại có thể dùng ánh mắt lạnh nhạt đó để nhìn hôn phu của cô ta?

Ông cụ Nam đã vào trong trước, Ôn Mỹ Linh cũng vội nói:

“Chúng ta vào thôi.”

Tạ Tang Ninh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.

Ánh mắt Trần Tranh vẫn dừng lại trên bóng lưng cô một lúc lâu.

Nam Tư Nhã liền kéo tay anh ta, giọng hơi nũng nịu:

“Anh Tranh…”

Trần Tranh thu lại ánh mắt, thấy biểu cảm ấm ức của cô ta, liền hỏi ngay:

“Sao vậy? Chị gái em bắt nạt em à?”

Nam Tư Nhã cúi đầu, giọng có chút rụt rè:

“Chị ấy… rất tốt.”

Nhưng biểu cảm của cô ta rõ ràng không phải như vậy.

Trần Tranh nhíu mày. Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng là bị bắt nạt rồi!

Cô gái tên Tạ Tang Ninh kia nhìn thì dịu dàng, hóa ra là một bạch liên hoa giả tạo.

Cũng đúng, lớn lên ở vùng quê hẻo lánh, chắc chắn là thô lỗ, khôn lỏi. Sao có thể so sánh với một tiểu công chúa lớn lên trong nhung lụa như Tư Nhã?

Nam Tư Nhã ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt mơ hồ như phủ một lớp sương:

“Chị ấy quay về rồi, ba mẹ cũng quan tâm chị ấy hơn…”

Trần Tranh đau lòng ôm lấy cô ta:

“Có anh đây, anh sẽ bảo vệ em, không để em chịu ấm ức đâu.”

“Thật chứ?”

“Tất nhiên rồi. Em là vị hôn thê mà anh đã chọn, bất kể thế nào cũng không thay đổi.” Trần Tranh nói chắc nịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play