Những người ở đây không dễ tính như cô ta, đâu thể để Tang Ninh ngang ngược muốn làm gì thì làm.

Người đó là Chiêm Nghi Quân, thiên kim của Truyền thông Vô Ưu, nổi tiếng đanh đá. Nếu Nam Tang Ninh chọc vào cô ta, đúng là muốn chết!

Ánh mắt cả bàn đều tập trung lên người Tang Ninh, mang theo ý châm chọc, chờ xem trò hề.

Tang Ninh im lặng một lúc, rồi mới chậm rãi cất giọng: “Cái đẳng cấp của cô, là đeo hàng giả sao?”

Sắc mặt Chiêm Nghi Quân lập tức biến đổi, giọng cao vút: “Cô nói bậy bạ gì đó?!”

Ánh mắt Tang Ninh rơi xuống cổ tay cô ta: “Cái vòng tay khảm bảo thạch vàng trên cổ tay cô nhìn quen quá, là cái mà Nam triều Tề Hoàng hậu từng đeo sao?”

Ánh mắt Chiêm Nghi Quân lóe lên vẻ kinh ngạc, Nam Tang Ninh … vậy mà lại nhận ra món đồ này?

“Hừ.” Chiêm Nghi Quân lạnh giọng cười khẩy, trong giọng điệu mang theo vài phần đắc ý: “Coi như cô có mắt nhìn, cũng phải thôi, người nhà quê cũng có thể xem tin tức. Chiếc vòng này rất nổi tiếng, cô biết cũng không có gì lạ.”

Tang Ninh lắc đầu: “Trông cũng đẹp đấy, chỉ tiếc là…”

“Tiếc cái gì?”

Tang Ninh ngước mắt nhìn cô ta, đôi mắt trầm tĩnh không gợn sóng: “Là đồ giả.”

Sắc mặt Chiêm Nghi Quân suýt nữa nứt ra: “Cô biết cái gì chứ?! Đây là bảo vật gia truyền của nhà tôi! Cô nghĩ tôi là cô chắc? Phải đeo hàng giả à?!”

Trần Tranh cũng nổi giận, quát lên: “Bảo vật truyền của nhà họ Chiêm, sao đến lượt cô chất vấn?! Nam Tang Ninh, tôi đưa cô đến đây là nể mặt Tư Nhã, không phải để cô đến phá đám!”

Tang Ninh không có biểu cảm gì.

“Chiếc vòng vàng khảm bảo thạch của Hoàng hậu Nam Tề là lễ vật phong hậu do Tề Vương ban tặng. Bên ngoài được khảm bảo thạch, vòng trong có chạm khắc hình chín đuôi phượng hoàng, mang ý nghĩa phượng hoàng bay lên trời. Nhưng điểm giá trị nhất của chiếc vòng này nằm ở chỗ những viên bảo thạch trên đó không phải là Đông châu thông thường, mà là Nam châu ở Tây Châu. Loại châu này tròn trịa hơn, sắc ngọc cũng ấm áp hơn. Còn viên châu trên chiếc vòng của cô thì quá sáng, có thể thấy, đây là hàng giả.”

Quan trọng hơn là, năm bảy tuổi cô từng vào cung chăm sóc hoàng hậu – cũng chính là cô ruột của cô – ở Phượng Tảo Cung suốt nửa năm. Vì nghịch ngợm, cô đã làm rơi chiếc vòng này xuống đất, khiến một viên bảo thạch bị vỡ.

Cô cô không trách cô, chỉ sai cung nhân tìm một viên khác để thay thế. Nhưng khi đó, Nam Triều đã trôi qua mấy trăm năm, Tây Châu không còn sản xuất bảo châu nữa, nên chỉ có thể tìm một viên Nam châu khác thay thế. Đương nhiên, sắc ngọc của viên châu đó sẽ có đôi chút khác biệt so với những viên còn lại.

Trong khi đó, chiếc vòng của Chiêm Nghi Quân, mỗi viên bảo thạch lại y hệt như được sản xuất từ cùng một khuôn mẫu, không có bất kỳ sự khác biệt nào.

Sắc mặt Chiêm Nghi Quân lập tức chuyển từ xanh sang trắng, trông vô cùng khó coi.

Cô ta luôn kiêu ngạo, luôn tự hào về chiếc vòng của Tề Hoàng hậu Nam triều này. Cô ta đã khoe khoang nó vô số lần, vì đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Chiêm, hơn nữa bên trong còn có khắc hình phượng hoàng bay lên trời, thể hiện thân phận cao quý của cô ta.

Vậy mà bây giờ, con nhóc quê mùa này lại dám nói cô ta đeo hàng giả?!

Trần Tranh vội vàng an ủi cô ta: “Nghi Quân, đừng nghe cô ta nói bừa. Cô ta học hành chưa được bao nhiêu năm, có biết gì đâu.”

Giọng điệu của Tang Ninh vẫn tùy ý: “Không tin thì có thể tự tra sử sách. Điểm quý nhất của chiếc vòng Hoàng hậu Nam Tề chính là những viên Nam châu từ Tây Châu trên đó. Còn trên chiếc vòng này, rõ ràng là Đông châu.”

“Cô…!”

Chiêm Nghi Quân bị mất mặt ngay trước bàn dân thiên hạ, lại chẳng thể phản bác, tức đến nổ phổi.

Nam Tư Nhã cũng sững sờ, không ngờ Nam Tang Ninh lại dám nói nhăng nói cuội ở đây! Một con bé quê mùa thì hiểu gì về Đông châu với Nam châu?!

Cô ta vội nói: “Chị, chị đừng nói bừa nữa! Chị có biết đây là nơi nào không? Mau xin lỗi Chiêm tiểu thư đi!”

Tang Ninh quay sang nhìn cô ta: “Em gái đừng sốt ruột thế, Chiêm tiểu thư có Trần Tranh bảo vệ rồi, em lo lắng làm gì? Hai người họ quen biết nhau hơn mười năm, tình cảm có khi còn sâu sắc hơn em đấy.”

Nụ cười trên mặt Nam Tư Nhã lập tức cứng đờ.

Chiêm Nghi Quân gần như phát điên, giọng sắc bén quát lên: “Cô nói bậy bạ gì đấy?!”

Tang Ninh lịch sự mỉm cười: “Ý tôi là, Chiêm tiểu thư và Trần Tranh rất thân thiết. Đương nhiên, tôi cũng biết với thân phận của Chiêm tiểu thư, chắc chắn sẽ không để mắt đến Trần Tranh, cùng lắm là coi anh ta như…”

Cô suy nghĩ một lúc, rồi nhớ ra một từ mới học được gần đây, chậm rãi nói:

“Lốp dự phòng.”

_____

 💖 Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ truyện ! 💖 

Nếu yêu thích có thể ủng hộ tớ qua 

Momo 0349153910 Lê Thị Thu Trang 

Agribank 5011205136787 Lê Thị Thu Trang nhé !!! 

Chúc các bạn đọc truyện vv <33>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play