Nam Tư Nhã cố tình mời Nam Tang Ninh trước mặt Ôn Mỹ Linh, chính là không muốn cho cô cơ hội từ chối.
Hôm qua Nam Tang Ninh đã đánh cô ta, giờ cô ta chủ động làm hòa, lại còn mời cô gia nhập giới thượng lưu của mình, Nam Tang Ninh lấy tư cách gì mà từ chối?
Nhưng trong lòng Nam Tư Nhã vẫn có chút bất an. Không biết tại sao, cô ta ngày càng không nắm bắt được Nam Tang Ninh. Có lẽ vì đã thua trong tay Tang Ninh hai lần, nên giờ cô ta mơ hồ cảm thấy đối phương không dễ đối phó như trước nữa.
Cô ta lo rằng Nam Tang Ninh sẽ nhìn thấu suy tính của mình, rồi tìm cách từ chối.
Tang Ninh trầm mặc một lúc.
Nam Tư Nhã căng thẳng, đầu óc nhanh chóng vận hành, nghĩ xem Nam Tang Ninh có thể lấy lý do gì để từ chối, rồi tìm cách ép cô phải đi.
Nhưng chỉ vài giây sau, Tang Ninh chậm rãi mở miệng: “Được.”
Nam Tư Nhã hơi cứng đờ.
Nam Tang Ninh … đồng ý luôn sao?
Nam Tư Nhã cứ nghĩ rằng Nam Tang Ninh sẽ cảnh giác với cô ta, chí ít cũng sẽ tìm cách từ chối.
Nhưng cô ấy lại đồng ý ngay lập tức?
Tang Ninh thấy sắc mặt Nam Tư Nhã hơi cứng lại, liền mỉm cười: “Sao em gái không nói gì thế? Đừng nói là định đổi ý rồi nhé?”
Nam Tư Nhã lập tức hoàn hồn: “Đương nhiên là không! Em chỉ… chỉ không ngờ chị lại đồng ý dứt khoát như vậy.”
Tang Ninh cười dịu dàng: “Em còn đích thân mời, chị tất nhiên phải đi. Dù gì chúng ta cũng là chị em, nên hòa thuận với nhau mới phải.”
Ôn Mỹ Linh thấy hai chị em hòa hợp như vậy, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bà vẫn luôn lo lắng Tang Ninh trở về sẽ khó chung sống với Tư Nhã.
Nhưng có vẻ hai đứa trẻ đều hiểu chuyện và biết suy nghĩ.
Nam Tư Nhã thầm hừ lạnh trong lòng. Cũng đúng, trước mặt mẹ, Nam Tang Ninh muốn diễn cũng phải diễn ra vẻ chị em tình thâm.
Bây giờ cô ta đã đặt bẫy sẵn rồi, dù Nam Tang Ninh có nhận ra điều gì bất thường, cũng không thể không đi!
Còn lý do Nam Tang Ninh đi là gì, cô ta cũng không quan tâm. Dù sao, bữa tiệc tối nay là địa bàn của cô ta, Nam Tang Ninh chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Đúng bảy giờ tối, Nam Tư Nhã đưa Tang Ninh ra ngoài.
Hai người cùng lên xe, ngồi ở hàng ghế sau. Trên đường đi, Nam Tư Nhã còn dịu dàng trấn an cô: “Chị đừng lo, bữa tiệc tối nay không quá trang trọng đâu. Phần lớn là những người trẻ, cũng chẳng có quy tắc gì gò bó, đều là bạn bè của em cả. Đến lúc đó, em sẽ giới thiệu họ với chị.”
Tang Ninh nhẹ gật đầu: “Được.”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố với những tòa cao ốc rực rỡ ánh đèn, dòng xe tấp nập không ngừng, đèn neon chớp tắt đầy mê hoặc, tất cả vẽ nên một cảnh tượng tráng lệ của đêm Bắc Kinh.
Ở thời đại xa lạ này, cô cần học hỏi và thích nghi rất nhiều thứ.
Nhưng cô lại cảm thấy vô cùng phấn khích.
Chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cửa khách sạn Châu Tế.
Người phục vụ bước tới mở cửa, Nam Tang Ninh và Nam Tư Nhã lần lượt xuống xe.
“Đi thôi, chúng ta vào trong.”
Nam Tư Nhã dẫn Tang Ninh đi vào hội trường tiệc trên tầng một của khách sạn. Bữa tiệc đã bắt đầu.
Bầu không khí ở đây quả thực thoải mái hơn nhiều. Hầu hết đều là những người trẻ tuổi, trang phục dạ hội và vest cũng tùy ý hơn so với bữa tiệc tối qua, nhiều người còn ăn mặc khá táo bạo.
“Anh Tranh!”
Vừa bước vào, Nam Tư Nhã đã nhìn thấy Trần Tranh, lập tức vui vẻ chạy đến, khoác lấy cánh tay anh ta.
Trần Tranh một tay cầm ly rượu, mỉm cười: “Tư Nhã đến rồi à? Sao không nói trước một tiếng, để anh ra đón em?”
“Em đâu có lạc đường được đâu, anh đừng lúc nào cũng xem em như trẻ con nữa.” Nam Tư Nhã nũng nịu.
Trần Tranh đưa tay xoa đầu cô ta, ánh mắt đầy cưng chiều: “Trong mắt anh, em mãi mãi là cô bé nhỏ nhắn.”
Tang Ninh mặt không cảm xúc nhìn hai người trước mặt.
Tình yêu nam nữ ở thời đại này… đều buồn nôn như vậy sao?