Tang Ninh dò hỏi được Nam Mục Thần đang ở sảnh tiệc nhỏ dành cho người trẻ.
Nhà họ Hạ chi mạnh tay, bao trọn cả khu Hải Yến Hà Thanh, ngoài sảnh lớn còn có năm sảnh nhỏ, tất cả đều thông nhau, người đến người đi, bầu không khí cũng khác biệt.
Tang Ninh vừa bước tới cửa sảnh nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy giọng Nam Mục Thần cười khẩy đầy khinh thường:
“Cô ta tính cái gì chị tôi ? Một con nhóc nhà quê dơ dáy, tôi nhìn một cái còn thấy bẩn mắt.”
“Chỉ là mẹ tôi mềm lòng, nhất quyết tìm cô ta về, lại còn dẫn ra ngoài dự tiệc. Loại người chẳng ra gì thế này, chỉ khiến nhà họ Nam chúng tôi mất mặt.”
“Một kẻ nhà quê ngay cả đại học cũng chưa học, suốt ngày giả vờ cầm sách đọc, có khi đọc còn chẳng hiểu chữ nào…”
Giọng điệu ngang ngược Nam Mục Thần vang dội khắp cả sảnh tiệc nhỏ, ngay cả những người đi ngang qua cũng phải ngoái đầu nhìn lại.
Trước đó, có kẻ trong tiệc nói mỉa rằng nhà họ Nam chẳng ra gì. Nam Mục Thần vốn đang trong giai đoạn sĩ diện cao, nhất quyết muốn cắt đứt quan hệ với Tang Ninh, hận không thể hạ thấp cô đến mức không đáng một xu, vạch rõ ranh giới.
Bước chân Tang Ninh hơi khựng lại, sắc mặt trầm xuống.
“Tang Ninh? Sao chị lại đến đây?”
Nam Tư Nhã cũng có mặt trong sảnh nhỏ. Vừa thấy Tang Ninh, mắt cô ta sáng lên nhưng nhanh chóng làm bộ lo lắng, vội vàng chạy ra:
“Tang Ninh, mau vào khuyên A Thần đi. Nó hình như uống nhiều quá, em kéo thế nào cũng không được!”
Vừa nói, cô ta vừa nắm lấy cánh tay Tang Ninh, muốn kéo cô vào trong.
Hiếm khi có cơ hội khiến Tang Ninh mất mặt như vậy, cô ta làm sao có thể bỏ lỡ?
Nam Mục Thần vừa ngông cuồng vừa ngạo mạn, bây giờ lại còn đang say, càng có người khuyên thì cậu ta càng không chịu nghe. Giờ Tang Ninh xuất hiện, chắc chắn cậu ta sẽ càng lớn tiếng nhục mạ.
Nam Tư Nhã chỉ mong Tang Ninh bị sỉ nhục trước mặt bao người, xấu hổ đến mức bỏ chạy, từ nay không dám ló mặt ra ngoài nữa.
Tang Ninh không hề giãy giụa, để mặc Nam Tư Nhã kéo mình vào.
Trong sảnh có khoảng hai mươi người, đều là bạn bè của Nam Mục Thần và Nam Tư Nhã, ai nấy đều như đang xem kịch, nhìn chằm chằm Tang Ninh, tò mò xem “đứa con gái nhà quê không ra gì” trong miệng Nam Mục Thần rốt cuộc trông thế nào.
“A Thần, em đừng nói nữa, chị đến rồi kìa.” Nam Tư Nhã giả vờ khuyên nhủ.
Nam Mục Thần cười khẩy, giọng điệu hống hách:
“Cô ta đến thì sao? Tôi có xem cô ta ra gì đâu! Ba mẹ tôi cũng không coi cô ta ra gì! Chỉ nghĩ đến việc nhà họ Nam lại có một đứa con gái chẳng ra sao như cô ta, bọn họ cũng chán đến phát ngấy rồi!”
Nam Mục Thần là con trai duy nhất của Nam Chấn Minh, từ nhỏ đã được nuông chiều, tất nhiên chẳng sợ gây họa.
Nam Tư Nhã vội vàng an ủi Tang Ninh:
“Chị, đừng để trong lòng, A Thần uống say rồi.”
Tang Ninh không chút biểu cảm, tiến thêm hai bước, giọng lạnh nhạt:
“Nói lại lần nữa?”
Nam Mục Thần chẳng hề sợ hãi, lớn tiếng chửi:
“Tôi nói cô là một đứa quê mùa không ra gì—”
“Chát!”
Tang Ninh vung tay tát thẳng vào mặt cậu ta.
Cô dùng toàn bộ sức lực, may mắn hôm nay chỉ đi giày cao ba phân, không ảnh hưởng đến lực đánh.
Nam Mục Thần vốn đã ngà ngà say, đứng không vững, bị cái tát bất ngờ làm lảo đảo, ngã thẳng xuống bàn trà kính. Tay hắn đập trúng mấy chiếc ly, khiến chúng rơi xuống đất loảng xoảng.
Cả sảnh nhỏ bỗng chốc im bặt.
Ly rượu rơi vỡ, nước văng khắp người Nam Mục Thần, cậu ta chống tay trên nền nhà, ngẩn ra ba giây mới phản ứng lại, tức giận trợn mắt quát:
“Cô dám đánh tôi?!”
Nam Tư Nhã sững sờ mất mấy giây, rồi cũng lao lên chất vấn Tang Ninh:
“Chị sao có thể đánh A Thần, em ấy là— á!”
Tang Ninh dứt khoát vung tay, tát ngược lại một cái.
Nam Tư Nhã bị đánh đến lảo đảo, loạng choạng vài bước, rồi ngã nhào xuống sofa phía sau.