Ôn Mỹ Linh liếc nhìn Trần Chỉ Hàm, thầm nghĩ ai chẳng biết con gái bà kén chọn, người có thể lọt vào mắt cô ta cũng chẳng nhiều.

Bà cười, mang theo chút ý nịnh nọt: “Chỉ Hàm vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, muốn chọn ai mà chẳng được?”

Bữa tiệc đã bắt đầu. Các nhân vật nổi tiếng túm năm tụm ba giao lưu trò chuyện, âm nhạc piano nhẹ nhàng vang lên, tạo nên một bầu không khí thanh lịch.

Tang Ninh theo sau Trần Chỉ Hàm, lặng lẽ quan sát môi trường xa lạ xung quanh.

Việc xã giao không phải điều xa lạ với cô, nhưng cảnh nam nữ lại tách riêng thế này thì có hơi lạ. Song, nghĩ đến câu “Nam nữ bình đẳng” trong Bộ luật Dân sự, cô lại cảm thấy cũng không có gì kỳ quái.

Trần Chỉ Hàm quay đầu liếc nhìn, thấy Tang Ninh đảo mắt quan sát khắp nơi, trong mắt cô ta càng lộ rõ sự khinh thường. 

“Lần đầu tiên tham gia tiệc kiểu này à? Hôm nay toàn là nhân vật quyền quý của Bắc Kinh, nếu không hiểu gì thì tốt nhất ít nói ít làm, đừng để đến lúc mất mặt. Đây không chỉ là mất mặt một mình cô đâu.” Trần Chỉ Hàm lên tiếng.

Tang Ninh nhìn cô ta một cái, có phần ngạc nhiên: “Trần tiểu thư hiểu rõ vậy, là vì từng làm chuyện ngu ngốc ở những dịp như thế này à?”

“Đương nhiên là không!” Trần Chỉ Hàm lập tức phản bác, giọng nói còn cao hơn mấy phần.

Tang Ninh khẽ cười: “Vậy thì tốt, tôi lo thừa rồi.”

Trần Chỉ Hàm nghẹn lời, nhất thời không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể cứng rắn nói: “Lo cho bản thân cô đi!”

Cô ta nói hơi lớn tiếng, khiến không ít người xung quanh quay lại nhìn.

Tang Ninh chỉ mỉm cười gật đầu. Trần Chỉ Hàm bị nhiều người nhìn chằm chằm, có chút không giữ được thể diện, trong lòng bỗng thấy bực bội.

Đột nhiên, trong sảnh vang lên một trận xôn xao, mọi người đồng loạt hướng mắt lên tầng hai.

Thì ra Hạ lão phu nhân đã đến.

Dù đã ngoài bảy mươi, nhưng tinh thần của bà vẫn rất tốt, cả người toát lên vẻ phúc hậu và trang nhã. Mái tóc bạc được búi gọn gàng, cài một chiếc trâm ngọc bích, mặc sườn xám truyền thống, khoác thêm chiếc khăn thêu, giữa vòng vây của đám đông, bà chậm rãi bước xuống cầu thang.

Mắt Trần Chỉ Hàm sáng rực lên, nhìn về phía sau Hạ lão phu nhân.

Một bóng dáng cao lớn xuất hiện. Dù mặc bộ vest đen chỉn chu nhưng vẫn không che giấu được vẻ ngang tàng phóng túng trên người anh ta. Hai tay đút túi quần, từng bước chậm rãi đi xuống, mái tóc lòa xòa trước trán che đi phần nào đường nét sắc bén trên gương mặt. Đôi mắt sâu thẳm nhưng ánh nhìn lại lười biếng, chính xác hơn là có chút chán chường.

Tang Ninh vốn đang tập trung nhìn Hạ lão phu nhân. Từ khi đến đây, hiếm hoi lắm cô mới thấy được một người đoan trang, khiến cô nhớ đến nãi nãi.

Cô cụp mắt xuống, che giấu tia ảm đạm trong đáy mắt. Bỗng nhiên cô có chút nhớ nhà.

Hạ lão phu nhân ngồi xuống vị trí chủ tọa trên chiếc ghế gỗ đàn hương, những người khác cũng lần lượt quây quanh bà mà ngồi xuống.

Hạ Tư Tự nhìn đám đông trước mặt, trong mắt lười biếng lại tăng thêm vài phần mất kiên nhẫn, muốn chuồn đi.

Nhưng Hạ lão phu nhân như thể mọc mắt sau gáy, đột nhiên quay lại, trừng mắt nhìn anh một cái.

Hạ Vân Chu đặt một tay lên vai anh, hạ giọng nhắc nhở: “Hôm nay sinh nhật bà, đừng làm loạn.”

Hạ Tư Tự lười biếng ngồi xuống: “Anh hai nói gì thế? Em làm loạn chỗ nào? Vì mừng thọ bà nội, em đã rửa tay gác kiếm, quyết tâm một lần nữa làm người rồi mà.”

Hạ Vân Chu liếc anh một cái, không thèm tranh luận, chỉ quay về bên cạnh Hạ lão phu nhân ngồi xuống.

“Hôm nay mừng thọ lão thái thái có cả ba cháu trai ở bên cạnh, thật là có phúc.” Có người lên tiếng nịnh nọt.

Hạ lão phu nhân cũng mỉm cười: “Chúng nó có hiếu.”

Hạ Vân Chu cười nói: “Ba bận việc trong quân đội không về kịp, nhưng vẫn nhờ cháu đặt một bó hoa tặng bà, là hoa hồng mà bà thích nhất.”

Hạ lão phu nhân nhìn bó hoa được đưa lên, vui vẻ không ngậm được miệng, dường như chợt nhớ đến điều gì đó, khóe mắt hơi ươn ướt: “Ba cháu cũng có lòng rồi.”

Một vị phu nhân cười vui vẻ nói: “Hôm nay là ngày thọ của bà, không ít người đang đợi đến chúc thọ đấy. Lão thais thái đúng là có phúc, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”

“Sống lâu hay không không quan trọng, sống một đời mà thấy đáng giá là được rồi. Nếu nói điều duy nhất ta còn trăn trở, thì đó chính là Tiểu Tự. Nếu có thể nhìn thấy nó kết hôn, ta sẽ chẳng còn gì hối tiếc.”

Hạ Tư Tự khẽ cau mày, giọng điệu tùy tiện đáp lại: “Bà nội, anh cả và anh hai cũng chưa kết hôn mà, sao bà lại chỉ tiếc nuối vì mỗi cháu?”

“Bởi vì hai anh cháu không có quậy phá như cháu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play