Phụ nhân nén nước mắt, móng tay dài ngoằng siết chặt chiếc khăn lụa, cúi lạy Chu Bách Dược: “Thập Lang cùng Thập Nhất Lang hù dọa Cửu Nương, là bọn họ không phải, nhưng bọn họ chỉ là đùa giỡn, không có ý định hại người. Cửu Nương lại dùng độc trùng hại nhi tử của ta, tuy nói mọi người đều là thân thích, cũng không thể cứ thế mà cho qua!”
Chu Bách Dược vội ra hiệu cho người bên cạnh đỡ phụ nhân dậy, nói: “Ngũ tẩu yên tâm, việc này không phải chuyện nhỏ, ta tuyệt không thiên vị Cửu Nương.”
Thấy hai người dăm ba câu đã muốn định tội mình, Cửu Ninh nhướng mày, chắp tay với vị phụ nhân, nói: “Vị thẩm thẩm này, giữa ban ngày ban mặt, ngài là trưởng bối, sao có thể không phân trắng đen phải trái mà tùy tiện vu khống chất nữ? Mấy ngày nay ta không ra khỏi cửa, càng chưa từng chạm mặt Thập ca cùng Thập Nhất ca, cũng không biết bọn họ bị độc trùng cắn, việc này thì có liên quan gì đến ta?”
Nàng ngừng một chút, kéo dài giọng nói: “Chẳng lẽ con độc trùng kia biết nói chuyện như người, nói cho thẩm thẩm biết là ta sai khiến nó đi cắn người? Hay là độc trùng trong phạm vi mấy dặm này đều là ta nuôi, ai bị cắn cũng đều đổ lên đầu ta?”
“Phụt” một tiếng, hộ vệ canh giữ ngoài cửa cúi đầu cười trộm.
Người lớn nói chuyện, xưa nay không có chỗ cho trẻ con xen vào, Chu Bách Dược cùng vị phụ nhân không ngờ Cửu Ninh lại trực tiếp phản bác nên sững người một chút.
Một lúc sau, vị phụ nhân phản ứng lại trước, “hừ” một tiếng từ trong mũi, sắc mặt âm trầm như nước, cười lạnh nói: “Ngươi bị rắn dọa sợ, thì có thể đến học đường làm ầm ĩ, nói là Chương Nô bọn họ làm. Đến lượt mình thì ngươi lại không nhận, thẩm thẩm ngược lại muốn hỏi ngươi, ai đã chỉ đích danh Chương Nô, hay là ai tận mắt thấy Chương Nô thả rắn ở trường bắn? Không có bằng chứng, sao ngươi biết con rắn đó là Chương Nô nhà ta mang vào phủ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT