Sau khi vào thu, thời tiết dần lạnh xuống, tiến vào Trung Nguyên, phong cảnh ven đường không còn là những dãy núi tú lệ, mà là những bình nguyên rộng lớn mênh mông vô bờ.
Cửu Ninh đứng bên bờ sông, chỉ cảm thấy trước mắt một màu nhợt nhạt, bao la.
Họ đi đường quan, một đường về phía bắc, thành trấn thôn trang một tòa lại một tòa hoang vắng đồi bại, rất nhiều thôn xóm trực tiếp bị bỏ hoang. Dân chúng khốn khổ vì chiến loạn và sưu cao thuế nặng, sôi nổi trốn về nam, trên đường họ gặp phải rất nhiều bá tánh chạy nạn.
Hôm nay, đoàn người của Cửu Ninh nghỉ chân ở một ngã rẽ, thấy đám người họ ăn mặc không tầm thường, một người chạy nạn bạo gan tiến lên hỏi: “Xin hỏi tiểu nương tử từ đâu đến?”
Viêm Duyên, người hộ vệ bên cạnh Cửu Ninh, bước ra khỏi hàng, nói: “Chúng ta từ phía nam đến… các ngươi đây là đi đâu vậy?”
Người đó thở dài, thần sắc là một vẻ cam chịu, tê dại, phảng phất như mỗi người đều là trâu ngựa bị sử dụng, nói: “Chúng ta cũng không biết nên đi đâu… hôm nay bên này đánh giặc, ngày mai nơi đó đánh giặc, không có một nơi nào thái bình… người chết sạch rồi, họ lại đến bắt tráng đinh, thật sự không sống nổi nữa, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Tráng sĩ có phải là từ phương nam đến không? Phương nam có thái bình không?”
Nghe Viêm Duyên bị gọi là “Tráng sĩ”, A Đại bên cạnh sắc mặt cứng đờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play