Giống như trong sách viết, Chu đô đốc cả đời chiến trận, nhưng biết con cháu mình đều không phải là người mang binh. Ông đã không chỉ một lần nói rằng, một khi ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn Chu Gia Huyên không cần phải nghĩ gì, không cần phải lo gì, hãy nhanh chóng rời khỏi Giang Châu, không cần báo thù cho ông.
Đó là một ngày mưa nhỏ, Cửu Ninh vì bị phạt mà lười biếng không có tinh thần, ăn vạ chơi ở trong sân của Chu đô đốc.
Bên ngoài đang mưa, không thể ngắm hoa hay chơi đá cầu, Chu đô đốc chỉ miễn cưỡng nhận được mấy chục chữ, không thể đọc sách cùng tôn nữ, nghĩ tới nghĩ lui, liền dẫn Cửu Ninh đến kho riêng của mình chọn bảo bối, tìm cách dỗ nàng cười, mở từng cái rương lớn chứa đầy thỏi vàng cho nàng tùy tiện lấy, nói đùa với nàng: “Quan Âm Nô, nếu ngày nào đó a ông không còn nữa, con không cần nghe lời a gia của con, cũng không cần nghe lời những người khác, cứ đi theo tam ca của con, hai huynh đệ các con mang tiền chạy thật xa, càng xa càng tốt.”
Cửu Ninh giả vờ không hiểu, ôm thỏi vàng hỏi: “Tại sao phải chạy?”
Chu đô đốc cười khẽ, bàn tay to xoa xoa búi tóc ốc của nàng: “A ông đời này giết người quá nhiều, chính mình cũng không biết đã nợ bao nhiêu mạng người, nói không chừng ngày nào đó phải trả lại cho người ta… Ai biết được sau này chứ? A ông tích cóp nhiều tiền như vậy, đều để lại cho các con tiêu.”
Nói rồi vỗ vỗ thỏi vàng trong lòng Cửu Ninh: “Báo thù không thú vị! Trước tiên hãy tiêu hết tiền của a ông đã.”
……

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play